Xe vừa tiến vào Thảo Hải, Trần Hỷ Toàn liền giật mình nói:
- Đây là huyện Thảo Hải các cậu à?
Nhìn thấy là một thành phố nhỏ bé xinh đẹp, Trần Hỷ Toàn liền thích nơi này.
Lẩm bẩm: “Không nghĩ thành phố này lại đẹp như vậy, hoàn toàn có thể tới du lịch!
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Thế nào, được không?
- Cậu đúng là được!
Trần Hỷ Toàn sớm đã hiểu rõ thân phận của Diệp Trạch Đào. Hiện tại thấy được tình hình ở huyện Thảo Hải, không dứt lời khen Diệp Trạch Đào.
Xe ở đây đường rộng chạy tới thành phố, Trần Hỷ Toàn nói:
- Tôi đã đi qua nhiều nơi, nơi này các cậu phong thủy rất rốt, linh khí rất giàu có. Ở đây tâm tình đều trở nên không tồi. Tôi tính toán mua một chỗ ở đây, hằng năm đến hưởng thụ một thời gian.
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Tốt, thành phố cũ này sau khi cải tạo, một ít nhà được duy trì theo phong cách cổ xưa, lấy thành cổ làm trung tâm, dung nhập các nguyên tố văn hóa. Toàn bộ thành phố chính là một nơi thư nhàn, sống ở trong cũng rất tốt.
Trần Hỷ Toàn vừa nhìn vừa nói:
- Thành cổ cải tạo nếu hình thành quy mô nhất định, người tới sẽ khá nhiều, đúng là nơi phát tài.
- Đó là đương nhiên.
Biết đã có người đầu tư khai thác phát triển, Trần Hỷ Toàn thở dài:
- Đáng tiếc, nếu không tôi có thể đầu tư một chút.
Chưa đi về, Diệp Trạch Đào nói với Tư Đồ Vũ:
- Cậu lái xe đi dạo một vòng.
Ngồi xe đi dạo một nơi đang khai thác phát triển, Trần Hỷ Toàn liền nhìn thấy một ngôi đình viện đang rao bán.
- Dừng xe một chút.
Trần Hỷ Toàn xuống xe, bèn đi tới chỗ rao bán.
Diệp Trạch Đào lại không xuống xe, cũng biết chỉ cần mình ra khỏi xe, làm không tốt sẽ để mọi người nhận ra mình, đành yên vị ngồi trên xe.
Một lúc sau, Trần Hỷ Toàn cười tủm tỉm đi tới nói:
- Tôi đặt mua một con đường, giao tiền đặt cọc, đến lúc đó bảo người ta đến làm thủ tục.
Xem ra gã ta rất tùy ý, Diệp Trạch Đào cười nói:
- Không rẻ lắm!
Trần Hỷ Toàn cười ha hả nói:
- Một nơi như thế này chắc chắn sẽ còn tăng giá, đến lúc đó tôi sẽ xuất ra một bộ phận để kinh doanh, chỉ giữ lại một số nơi tốt đẹp. Sau khi trang hoàng sửa chữa, sống ở nơi này, tâm trạng sẽ vô cùng tốt.
Diệp Trạch Đào liền cười nói:
- Anh thật khôn khéo.
- Chú em, tôi sẽ chuyển cho chú một căn nhà, cái kiểu nhà vườn này thật sự không tồi. Trang trí đẹp rồi, cậu có thể đến ở bên trong.
Diệp Trạch Đào vội xua tay nói:
- Không cần đâu, vợ tôi cũng đã đặt một căn nhà rồi.
Trần Hỷ Toàn cười nói:
- Nhà cậu đặt thì nhà cậu đặt, nhà này của tôi là có mục đích, có thể gẫn gũi cậu theo học Ngũ Cầm Hí thôi.
Diệp Trạch Đào cười phá lên nói:
- Thật sự không cần mà.
Trần Hỷ Toàn cười cười rồi không nói gì nữa.
Đưa Trần Hỷ Toàn sắp xếp ở nhà khách của chính phủ, Diệp Trạch Đào lúc này mới về nhà.
Về tới nhà mới phát hiện, Trưởng ban thư ký Tôn Dân Phú sớm đã phái người thu dọn chỗ của Diệp Trạch Đào¸Tôn Dân Phú lại sớm chờ ở đó.
Nhìn Diệp Trạch Đào xuống xe, Tôn Dân Phú chạy rất nhanh xuống nói:
- Bí thư Diệp đã về rồi.
Diệp Trạch Đào nhìn thấy Tôn Dân Phú cười nói:
- Các anh vất vả rồi.
- Không sao, không sao.
Vào ngồi trong nhà, thấy phòng sạch sẽ, Diệp Trạch Đào nói:
- Thông khí là được rồi, làm gì mà phức tạp như vậy.
Tôn Dân Phú mỉm cười nói:
- Muốn xin chút kẹo cưới ăn.
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Được, không thể thiếu của cậu được.
Hai người ngồi xuống, Tôn Dân Phú liền đem tình hình hai ngày qua nói đại thể một lần cho Diệp Trạch Đào.
Đang nói chuyện, thì thấy các vị lãnh đạo huyện ủy ùn ùn kéo đến thăm hỏi.
Căn phòng của Diệp Trạch Đào ngay lập tức trở nên chật chội khách quý.
Tất cả mọi người rất ngạc nhiên về chuyện Diệp Trạch Đào tới thành phố.
Lần này Trần Tỏa Nguyên đến cũng không nói quá nhiều về đám cưới của Diệp Trạch Đào¸nhưng thư ký của Trần Tỏa Nguyên lại đem chuyện này nói ra ngoài. Vừa đó mọi người liền biết hết, hôn lễ của Diệp Trạch Đào thật là lớn.
Những người thuộc Diệp hệ ai mà không mong muốn dựa vào một gốc cây đại thụ. Hiện tại nghe nói tình hình Diệp Trạch Đào sau hôn lễ, mọi người định tâm rồi, biết lần này đúng là có thể dựa vào cái cây đại thụ.
Diệp Trạch Đào không ngừng mời thuốc lá cho mọi người, đầy phòng là sương khói lượn lờ.
Tuy rằng là người một hệ, quan hệ này càng thêm một bước sâu sắc, Diệp Trạch Đào vẫn rất coi trọng công tác này.
Mọi người đương nhiên cũng không tránh được vây quanh Diệp Trạch Đào náo nhiệt một chút.
Mọi người biết Diệp Trạch Đào ăn cơm rất đơn giản, cũng không uống nhiều rượu, một mình hai ba chén là đỉnh rồi.
Sau khi ăn cơm trở về, Diệp Trạch Đào lo lắng lại có người sẽ tới, nên đi về phía căn nhà mà bố mẹ Lưu Mộng Y đã mua cho bố mẹ của mình.
Mở cửa đi vào, Diệp Trạch Đào cảm thấy đến nơi đây cũng rất thanh tịnh.
Tắm nước ấm xong, mở tivi xem tin tức.
Chỉ có vào lúc này, Diệp Trạch Đào mới có đủ nghiêm túc nghĩ một số chuyện.
Nhìn một chuỗi tin tức phát ra, Diệp Trạch Đào không ngừng phân tích tình hình sau từng những tin tức đưa tin này.
Bởi vì những thứ biết được nhiều một chút, sẽ có thể nhìn thấy được sự thay đổi tinh tế ở một địa phương, Diệp Trạch Đào đều có thể suy tính tổng thể một vài tình huống có khả năng xuất hiện.
Một đoạn tin tức rất nhanh khiến cho Diệp Trạch Đào chú ý, nói là tỉnh Tây Giang gặp trận lũ lịch sử trong vòng một trăm năm trở lại đây. Ở tỉnh coi trọng cao độ, các lãnh đạo đã tới một nơi gọi là huyện Lục Thương.
Nhìn các lãnh đạo trên tỉnh không ngừng chỉ huy cứu tế tình hình, lại nhìn thấy hình ảnh không ngừng được đưa ra chuyện đê chống lũ bị chao đảo, Diệp Trạch Đào nhướn mày.
Hắn nhìn ra được, đoạn đê mà bị nước cuốn trôi đó xem ra hình như là