- Trạch Đào, bố muốn nói với anh vài câu.
Diệp Trạch Đào đồng hồ đã là 12 giờ đêm. Đột nhiên hắn nhận được cú điện thoại của Trịnh Tiểu Nhu gọi đến.
Nghe thấy Trịnh Thành Trung muốn nói chuyện với mình, Diệp Trạch Đào sững sờ.
Tiếng Trịnh Thành Trung vọng tới hỏi:
- Trạch Đào, chắc Điền Lâm Hỉ đã nói với cậu tình hình ở Tây Giang, con thấy như thế nào?
Giọng Trịnh Thành Trung rất nghiêm trọng.
- Bí thư Trịnh, tôi nghĩ như thế này, đến đâu thì cũng là công tác, là làm việc. Tôi tin vào bản thân mình!
- Vậy thì tốt!
Trịnh Thành Trung không nói thêm chuyện khác và chuyển điện thoại qua cho Trịnh Tiểu Nhu.
Trịnh Tiểu Nhu vội vàng nói:
- Trạch Đào, anh không biết tỉnh Tây Giang rất phức tạp đến thế nào đâu. Bây giờ xảy ra chuyện này, ở đó đang rất loạn. Thêm vào đó thế lực nhà họ Vi ở đó cũng không nhỏ. Đến lúc đó anh trở tay sao kịp?
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Chuyện này anh nghĩ kĩ rồi, cứ theo sự sắp đặt của tổ chức.
- Anh thật là! Cấp trên phân công cũng chỉ là do vài người nói đó thôi, nếu anh không muốn đi, để em bảo bố nói cho, không cần phải đi nữa!
Với việc này Diệp Trạch Đào đã nghĩ xong rồi. Lần này phải đến tỉnh Tây Giang chính là sự sát hạch của cấp trên. Khó trách Trịnh Thành Trung muốn biết thêm ý của mình.
Nếu chưa chuẩn bị tốt tâm lí, Trịnh Thành Trung sẽ không để mình đi tới chỗ đó. Nơi đó không có người nhà họ Trịnh nên không có nhiều người trợ giúp. Đến chỗ này nếu không có năng lực thì sẽ xảy ra việc không hay.
Diệp Trạch Đào nghĩ đến Lưu Chính, người đã mang cả uy thế của nhà họ Lưu đến vùng này, ấy vậy mà vẫn xảy ra chuyện. Điều này cho thấy sự việc không hề đơn giản.
- Em yên tâm, anh biết rồi, mấy ngày qua anh cũng đã nghĩ thông rồi!
Trịnh Tiểu Nhu liền nói:
- Mặc kệ anh, anh tự quyết định đi. Khi nào anh là một thương gia giàu có thì may ra em mới bớt lo được!
Diệp Trạch Đầo cười nói:
- Em cũng không xem anh ra sao rồi!
Trịnh Tiểu Nhu mỉm cười
Gọi điện xong Trịnh Tiểu Nhu nhìn về phía bố mẹ:
- Đầu người này có vấn đề rồi!
Phương Mai Anh nhìn về phía Trịnh Thành Trung nói:
- Anh Trịnh, liệu nó có ổn không?
Trịnh Thành Trung nói:
- Tuy sự phát triển ở Thảo Hải đã chứng minh năng lực của cậu ta, nhưng vẫn chưa đủ sức thuyết phục mọi người. Có rất nhiều người cho rằng cậu ta chẳng qua là gặp may thôi. Nếu có thể vực dậy một địa phương đang trong tình hình phức tạp, cậu ta sẽ không chỉ chứng minh được năng lực mà còn được rèn luyện. Đây mới là điều đáng thuyết phục.
Trịnh Tiểu Nhu nói:
- Tại sao cứ cố đến nơi đó, đổi đến một địa phương được ủng hộ thế không phải tốt hơn sao?
Trịnh Thành Trung biết đây là sự sát hạch của cấp trên với Diệp Trạch Đào, ông nhấp một hụm trà nói:
- Không trải qua thử thách này thì sao trưởng thành lên được. Lần này dù là có quan hệ cũng không thể giúp cậu ta. Phải để cậu ta tự lực xoay sở, như thế mới có sức thuyết phục!
Trịnh Tiểu Nhu vẫn không hiểu, nhìn Trịnh Thành Trung, Trịnh Thành Trung nói:
- Con chỉ cần biết một chút, lần này có rất nhiều người để ý đến cậu ta!
Phương Mai Anh cũng hiểu một ít sự tình, cũng không nói thêm nữa ngoài câu:
- Tiểu Nhu nói cũng không sai, nếu tình hình không ổn thì cũng có sao. Để cậu ta về làm kinh doanh cũng không chết đói được.
Trịnh Thành Trung khẽ mỉm cười nói:
- Cứ để xem thế nào!
Sáng sớm hôm sau Diệp Trạch Đào nhận được điện thoại của Trần Đại Tường.
Trần Đại Tường giọng to vang, tâm trạng đang tốt, cười hahả. Trần Đại Tường nói với Diệp Trạch Đào:
- Trạch Đào à, tôi phải rời khỏi Ninh Hải!”
Diệp Trạch Tường nghe thấy ý Trần Đại Tường là muốn ra đi, đến lúc đó hau người không có quan hệ gì nữa, hy vọng Diệp Trạch Đào đứng có kề bên cạnh anh ta nữa.
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Chúc mừng Giám đốc Sở Trần thăng chức!
- Ha ha, tăng lên được môt bậc, đảm nhiệm chủ tịch thành phố Dương Thị tỉnh Tây Giang.
Trong lời nói của anh ta có khá nhiều sự đắc ý.
- Đi Tây Giang?
Diệp Trạch Đào sững sờ.
Trần Đại Tường cười ha ha nói:
- Tỉnh Tây Giang xảy ra chuyện, trên trung ương đã có những điều chỉnh mới, cần một nhóm cán bộ có năng lực tốt, có kinh nghiệm đển Tây Giang. Tổ chức tin tưởng lựa chọn tôi, tôi rất sẵn lòng.
Diệp Trạch Đào thầm than một tiếng, tại sao đến chỗ này mà vẫn gặp thằng cha này.
- Giám đốc sở Trần đến tỉnh Tây Giang cũng chính là được thăng chức. Bất kể thế nào cũng phải làm một bữa tiệc rượu!
Lần này Trần Đại Tường đã thông qua con rể Vi Hoành Thạch nói lên suy nghĩ của mình với Vi Hoành Thạch. Kết quả là Vi Hoành Thạch cũng đang ở tỉnh Tây Giang để đưa người của ông ta vào. Nghĩ đến con trai và con gái của Trần Đại Tường đều đã thành hôn nên coi Trần Đại Tường là một thành viên của nhà họ Vi, liền giúp Trần Đại Tường tăng chức đảm nhiệm chức Chủ tịch thành phố.
Trần Đại Tường cảm thấy rất vui vẻ. Có thể thoát khỏi Diệp Trạch Đào là việc tốt, cười nói:
- Được, anh mau chóng đến đây đi, tôi sắp phải rời đi rồi!
Nghe Trần Đại Tường cười ha ha, Diệp Trạch Đào chỉ còn lắc đầu, Trần Đại Tường nghĩ rằng việc được điều đi đến đó rồi sẽ không liên quan đến mình nữa. Nếu khéo lại còn phải cùng anh ta làm việc ở cùng một nơi.
Cứ vào buổi sáng, Diệp Trạch Đào đều sắp xếp công việc ở huyện. Khi gần tan sở, hắn nhận được điện thoại của Ban tổ chức cán bộ thành ủy gọi tới, yêu cầu hắn lập tức tới Ban tổ chức cán bộ Thành ủy.
Diệp Trạch Đào liền vội tới. Phó trưởng ban tổ chức cán bộ thành ủy Viên Khải Mộng đã tự mình ra đón tiếp Diệp Trạch Đào.
Nhìn Diệp Trạch Đào đi đến, Viên Khải Mộng bắt tay Diệp Trạch Đào, để Diệp Trạch Đào ngồi xuống rồi nói:
- Đồng chí Diệp Trạch