- Bí thư Diệp, không xong rồi!
Mới sáng sớm, Diệp Trạch Đào nhận được điện thoại của Bí thư Đảng ủy công an Đinh Minh Tiến gọi đến.
Trong lòng sửng sốt, Diệp Trạch Đào nói:
- Làm sao thế?
Đinh Minh Tiến lớn tiếng nói:
- Bí thư Diệp, ở trong thị trấn tụ tập một số lượng lớn thôn dân, bọ họ cầm theo biểu ngữ, yêu cầu anh không rời khỏi Thảo Hải.
Diệp Trạch Đào nói:
- Nói bậy bạ, sắp xếp của tổ chức làm sao nói không đi là không đi được chứ!
- Lập tức giải tán quần chúng.
Ở đây vừa đặt điện thoại xuống, Tôn Dân Phú chạy vào, nhìn về phía Diệp Trạch Đào nói:
- Bí thư Diệp, khá nhiều người tập trung ở bên ngoài huyện ủy.
Lúc Diệp Trạch Đào đứng dậy thông qua cửa sổ nhìn ra bên ngoài, quả nhiên các thôn nhân lần lượt đến, nhìn có vẻ người đến càng ngày càng trở nên nhiều.
Diệp Trạch Đào lập tức nhíu mày, chuyện xảy ra hôm nay không phải là một chuyện bình thường, Diệp Trạch Đào không tin tưởng rằng Đinh Minh Tiến bọn họ không biết rõ chuyện này. Ít nhiều gì cũng có thể là do có chút ít tin tức của sự việc trên, bọn họ sở dĩ không ngăn cản lại, đương nhiên mục đích đó chính là không muốn mình rời khỏi Thảo Hải. Nhưng mà, ngoại trừ bọn họ ra, còn có những người khác có khi nào sẽ đến đây giúp đổ dầu vào lửa không?
Nghĩ đến sự việc lần trước Lý Vĩnh Vệ muốn gây chuyện, Diệp Trạch Đào thầm suy nghĩ, sự việc quần chúng có sự yêu cầu của chính mình là rất bình thường, nếu bị người khác có âm mưu lợi dụng, làm không tốt thì sẽ làm nên một việc lớn.
Diệp Trạch Đào cũng có phân tích qua không ít sự việc của Trung Hoa, xuất phát điểm đều tốt cả, kết quả căn bản không phải những quần chúng bên dưới không thể khống chế được tình hình, cuối cùng làm cho không thể cứu vãn được nữa.
Các phương thức thực hiện của quần chúng tuy rằng xem ra là giữ mình ở lại, đó là ý tốt. Nhưng mà, chuyện này mà truyền đến tai của cấp trên, cấp trên sẽ nghĩ như thế nào, có thể sẽ cho rằng là do chính mình không muốn rời khỏi Thảo Hải, do đó âm thầm cổ động quần chúng gây rối.
Không thể để sự việc lan rộng ra được!
Diệp Trạch Đào ngồi không yên, nói với Tôn Dân Phú:
- Đi cùng tôi.
Tôn Dân Phú cũng hiểu được suy nghĩ của Diệp Trạch Đào, theo sau Diệp Trạch Đào đi ra ngoài.
Mới đi được vài bước, Trần Tỏa Nguyên cũng điện thoại đến, nói với Diệp Trạch Đào:
- Bí thư Diệp, quần chúng đã tụ tập xung quanh huyện ủy rồi, nếu không khống chế lại có lẽ sẽ lan rộng ra đó!
- Tôi biết rồi!
Diệp Trạch Đào đi những bước chân lớn.
Lúc Diệp Trạch Đào đi ra khỏi tòa nhà huyện ủy, nhìn thấy các thôn dân tụ tập càng lúc càng nhiều, nhìn có vẻ cũng gần cả ngàn người.
Nhìn thấy nhiều người như vậy đến đây, Diệp Trạch Đào cũng giật mình trước sự việc lớn thế này, những người này cũng chỉ mới là một số thôn dân ở xung quanh đây. Nếu người của toàn huyện đến đây, không chừng sẽ xảy ra nhiều chuyện lớn.
Các lãnh đạo huyện ủy nghe được tin tức cũng liền vội chạy đến.
Lý Vĩnh Vệ lớn tiếng nói:
- Làm cái gì thế này, những sự kiện mang tính chất quần chúng như thế này tuyệt đối không thể để lan rộng, tôi cho rằng nên phái cảnh sát xuống kiên quyết giải tán đám đông!
Nói đến đây, nhìn về phía Đinh Minh Tiến nói:
- Minh Tiến, việc này phải làm cương quyết một chút, lập tức điều động cảnh sát, nếu không được thì bắt một vài người đi. Tôi cho rằng việc này là có người có dụng ý xấu xúi giục, không phải có ý đồ gây phiền phức cho bí thư Diệp sao?
Nhìn thấy nhiều người đến đây như vậy, trong lòng mọi người cũng hoảng sợ, người ở đâu mà nhiều thế này.
- Chúng tôi muốn bí thư Diệp ở lại Thảo Hải!
- Thảo Hải cần có bí thư Diệp!
- Bí thư Diệp đối với Thảo Hải có công, điều bí thư Diệp đi là có âm mưu!
- Không giữ bí thư Diệp ở lại, chúng tôi sẽ kiện lên cấp trên!
…
Truyền đến những âm thanh hỗn tạp.
Diệp Trạch Đào nghe thấy quần chúng hô lên những khẩu hiệu, trong lòng tràn ngập những tình cảm phức tạp, vừa xúc động về sự ủng hộ và tin tưởng của quần chúng đối với mình, vừa lo lắng sẽ tạo ra sự ảnh hưởng không tốt.
Đinh Minh Tiến nghe xong câu nói của Lý Vĩnh Vệ, nói với Diệp Trạch Đào:
- Bí thư Diệp, Tôi sẽ điều người đến?
Trừng mắt nhìn Đinh Minh Tiến, Diệp Trạch Đào trầm giọng nói:
- Đừng nói với tôi việc này cậu không biết trước đấy!
Đối với Đinh Minh Tiến, Diệp Trạch Đào có chút nổi giận, điểm xuất phát của Đinh Minh Tiến lần này cũng chĩ là muốn giữ mình ở Thảo Hải, nên đã âm thầm áp dụng phương pháp này thực hiện. Nhưng mà, phát triển đến cấp độ này rồi, anh ta cũng phải có trách nhiệm.
Bây giờ càng cảm thấy thằng ranh này không được rồi, bị Lý Vĩnh Vệ nhẹ nhàng nói vài câu đã tin tưởng rồi, sau này cũng sẽ bị Lý Vĩnh Vệ chỉ điểm như một quân cờ.
Đinh Minh Tiến này không được rồi!
Lúc đầu Đinh Minh Tiến cũng chỉ nghĩ việc này cũng không phải một việc xấu, nếu Diệp Trạch Đào có thể vì tiếng nói của quần chúng mà ở lại, đối với mọi người đều là việc tốt. Nhưng mà, hôm nay mới phát hiện chính mình còn thấp hơn cả lực lượng của quần chúng, nhiều người thôn dân sau khi nghe được Diệp Trạch Đào người mà khiến cho cuộc sống của họ có được sự cải thiện to lớn tương lai phải rời khỏi đây, đều chạy đến thị trấn. Tập họp lại nhiều người như thế này, anh ta cũng có chút ngạc nhiên đến trợn tròn mắt.
Vương Báo Quốc cũng không phải là một người nhiều lời, nhìn thấy tình hình như thế này, vội vàng đi bên cạnh Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào nhận lấy một cái loa do Vương Báo Quốc đưa qua, vài bước liền nhảy lên xe cảnh sát.
- Tôi là bí thư huyện ủy Diệp Trạch Đào!
Âm thanh của Diệp Trạch Đào thông qua loa truyền đi rất xa.
Diệp Trạch Đào cứ như vậy liên tục nói mấy lần.
Lúc đầu các quần chúng chính là muốn giữ lại Diệp Trạch Đào mà đến đây, không phải là muốn gây rối, nghe thấy Diệp Trạch Đào đích thân đi ra đây, lúc nhìn thấy Diệp Trạch Đào ở trên xe, mọi người dần dần yên tĩnh lại.
Rất nhanh, lại có người lớn tiếng nói:
- Bí thư Diệp, cậu không được đi, Thảo Hải không thể rời xa cậu!
- Không sai, bí thư Diệp, không có cậu thì Thảo Hải sẽ không có sự phát triển của ngày hôm nay, cậu không thể đi!
- Bí thư Diệp, có phải có người muốn điều chỉnh cậu không, cậu yên tâm, tôi Ngô Lão Tứ sẽ liều mạng không phải cũng phải vì cậu đánh bại bất bình!
- Bí thư Diệp, nếu không có cậu thì cả nhà chúng tôi coi như xong rồi, thịt trên toàn thân tôi đều giao cả cho cậu đấy!
- Có nội tình đen tối!
…
Trong thời gian ngắn lại dồn dập tiếng nói chuyện lớn tiếng của mọi người.
Trong lòng của Diệp Trạch Đào thật sự rất xúc động, chính mình cũng chỉ là vì quần chúng làm một chút ít việc dưới khả năng cho phép, quần chúng liền đem việc này lưu nhớ vào trong lòng!
Ổn định lại một chút ít tâm trạng của mình, Diệp Trạch Đào nói một cách tràn đầy xúc động:
- Các bà con, nói thật lòng, tôi ở Thảo Hải cũng đã bỏ ra rất nhiều