Ngồi trong xe việt dã của Lư Dũng, Diệp Trạch Đào nhắm mắt nhớ lại nội dung cuộc nói chuyện với Trần Đại Tường, trong lòng ít nhiều cũng xúc động. Thế sự vô thường, thật sự không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy, nói ra căn bản cũng không có người tin rằng chuyện này xảy ra như vậy!
Một chủ tịch thành phố chạy đến chỗ Bí thư tỉnh ủy nói mình thật tiểu nhân, còn muốn cầu mong làm liên minh đồng tâm hiệp lực, điều này khiến Diệp Trạch Đào có một cảm giác không thực tế.
Suy nghĩ một hồi, Diệp Trạch Đào không thể không thừa nhận Trần Đại Tường sở dĩ có thể làm chủ tịch thành phố, qua nhiên là da mặt đủ dầy.
Còn nghĩ tới những gì mình nhìn thấy về con gái Trần Đại Tường, Diệp Trạch Đào có một cảm giác, con gái Trần Đại Tường cũng không phải thích Vi Nhĩ Chí như vậy, dường như thích hơn vẫn là quyền thế của nhà họ Vi.
Từ chút kinh hoàng trên nét mặt của Trần Đại Tường, Diệp Trạch Đào cũng nhìn ra được, Trần Đại Tường có cảm giác nguy cơ rất cao.
Cẩn thận phân tích suy nghĩ của Trần Đại Tường, Diệp Trạch Đào cảm thấy Trần Đại Tường thật sự rất mâu thuẫn. Vừa muốn chặt đứt thái độ kênh kiệu, kiêu ngạo của nhà họ Vi, lại lo lắng trong quá trình chặt đứt đó sẽ xảy ra thương tổn, lại càng lo lắng hơn với việc khi quá chuyên tâm vào việc đối phó với nhà họ Vi thì bản thân mình ở phía sau ông ta sẽ đâm ông ta một dao.
Trần Đại Tường cũng đang đi trên sợi dây thép mỏng. Ông ta hoàn toàn hiểu rõ, tất cả đều ủy thác vào con người của Vi Hoành Thạch, mục đích chính là đem gạo nấu thành cơm.
Lão già thối này thật sự là chuyện gì cũng đều tính kế rồi!
Lắc đầu, Diệp Trạch Đào cảm giác Trần Đại Tường đã quá mệt mỏi.
Ngồi trong xe, Diệp Trạch Đào phát hiện Lư Dũng thỉnh thoảng hình như quan sát mình qua kinh chiếu hậu.
Không phải nói Trần Đại Tường, ngay cả chính mình cũng có cảm giác bị vây quanh như vậy, cấp trên không mong gặp là chắc chắc. Tuy rằng không phản đối quyết định của Trung ương, khi thực hiện chỉ cần thể hiện một chút, người bên dưới đều thấy rõ.
Thái độ cấp trên như vậy, từ Liễu Khâm Trí sắp xếp một người bên mình, Liễu Khâm Trí cũng muốn sờ đến chút lai lịch của mình.
- Bí thư Diệp, tới tỉnh rồi, bí thư Liễu nói, nếu anh muốn dùng xe cũng có thể tự mình lái.
Đã ra khỏi thành phố rồi, Lư Dũng không kìm nổi nói một câu.
Ừ một tiếng, Diệp Trạch Đào cũng không nói nhiều lời.
Người này đúng là tuyệt đối không thể dùng, cơ hội thích hợp nhất định phải đổi! Diệp Trạch Đào liền có suy nghĩ như vậy.
Lời nói của Lư Dũng thật ra chính là đại diện cho suy nghĩ của Liễu Khâm Trí, muốn xem mình sau khi về tỉnh sẽ tiến hành liên hệ với người nào, để từ đó có thể đoán được chút ít lai lịch của mình.
Nghĩ tới chuyện lần này trung ương điều tới hơn bốn mươi cán bộ, Diệp Trạch Đào cũng hiểu được, với năng lực của bọn người Liễu Khâm Trí, hẳn là không để cho mình hiểu được tình hình phía sau, lái xe do Liễu Khâm Trí phái tới này cũng là có một mục đích.
Tuy rằng trận hồng thủy đổ vào bất ngờ, giao thông ở thành phố cũng không khó đi, đi đường cao tốc một nửa giờ xe là đi tới thành phố Cừ Dương.
Lại nửa giờ sau, ra khỏi đường cao tốc, đã tới thành phố Cừ Dương.
Lư Dũng hỏi:
- Bí thư Diệp, đi đâu đây?
- Đi thẳng tới Thành ủy.
Trình tự vẫn phải đầy đủ, thư giới thiệu tới thành phố Cừ Dương, nhất định phải tới Ban tổ chức cán bộ Thành ủy báo cáo.
Xe đi trên đường phố, Diệp Trạch Đào cẩn thận quan sát tất cả nơi này, nhìn thấy nơi này so với thành phố Hắc Lan cũng không kém. Đường phố rất lạnh lẽo, cho dù dòng xe cộ cũng không qua lớn, vẫn có cảm giác hỗn loạn.
Đúng lúc này, Diệp Trạch Đào liền nhìn thấy một người giật chiếc vòng vàng trên cổ một cô gái chạy như bay về một con ngõ nhỏ. Cô gái hốt hoảng tới mức hét toáng lên, nhìn những người chung quanh, cũng rất lạnh nhạt, không hề có ai tới giúp.
Một chạy một đuổi, hai người rất nhanh đã biến vào bên trong cái ngõ nhỏ.
Diệp Trạch Đào vỗn định xuống xe chạy tới hỗ trợ, song xe của Lư Dũng đã chạy sang bên kia.
- Bí thư Diệp, những chuyện này nhiều lắm, không ai quản lí được. Nghe nói có người đi quản chuyện người khác, kết quả bị đâm cho mất nhát nằm ở bệnh viện. Mất tên trộm này đều là cùng một phường, không nên đụng tới thì cũng đừng đụng vào!
Sắc mặt Diệp Trạch Đào trầm xuống, vốn định phê bình vài câu, suy nghĩ một chút, chỉ có thể đè nén sự tức giận này xuống, tình hình trị an nơi này không ngờ là thế này!
Mới tới nơi này, Diệp Trạch Đào cũng không muốn gây chuyện. Hơn nữa cho dù hiện tại mình xông tới, chắc chắc cũng không tìm thấy người.
Một thành phố như thế này, ở huyện không hiểu là thế nào nữa đây?
Diệp Trạch Đào cũng không cảm thấy lạc quan đối với tình hình huyện Lục Thương.
Lái xe tiến vào Thành ủy, Diệp Trạch Đào xuống xe liền đi tới Ban tổ chức cán bộ Thành ủy.
Đây là một tòa nhà lớn, trông giống một cái mũ quan, nhìn cái tòa nhà như vậy Diệp Trạch Đào liền lắc đầu. Bây giờ có một số lãnh đạo mê tín, một tòa nhà lớn cũng biến thành như vậy!
Đi giữa dòng người, giống như phố xá sầm uất, nhìn thấy từng chiếc xe nhỏ ra vào. Lại nhìn những chiếc xe này, quả nhiên giá cả chiếc xe cũng không thấp.
Ở tầng nhìn thấy một tấm bảng hướng dẫn, Diệp Trạch Đào liền đi lên trên tầng.
Ban tổ chức cán bộ ở tầng ba, Diệp Trạch Đào đi lên, tình hình nơi này có chút không giống, nơi này có vẻ yên tĩnh rất nhiều.
Thấy nơi này yên lặng như vậy, Diệp Trạch Đào liền nhìn những chỗ trên tấm biển. Hễ là phòng của lãnh đạo thì đều được đóng cửa kín mít.
Các lãnh đạo đều không ở đây?
Nhìn thấy văn phòng mở ra, Diệp Trạch Đào liền đi vào