Mưa vẫn trút xuống, Diệp Trạch Đào trên người đã bị nước máu và bùn lầy dính vào nhìn không ra hình thù gì, cả người hắn nhìn cũng không ra cái hình người.
Một vài người đã tới cũng hỗ trợ cứu viện.
Mấy người bị thương nhẹ nhìn Diệp Trạch Đào bận bịu, trong lòng cảm kích không nói nên lời.
Nhìn lại nơi đã bị chôn vùi kia, nếu không có người thanh niên này kịp thời xuất hiện, không có người thanh niên này dùng tốc độ nhanh nhất tiến hành cứu giúp, không có người thanh niên này bình tĩnh chỉ huy, không ai có thể biết được sẽ xảy ra chuyện gì.
Những người bị thương lại càng biết, nhiều khả năng họ đã bị chôn vùi ở núi đá và bùn đất phía dưới, khả năng sống sót là rất thấp.
- Đồng chí, anh mệt quá rồi!
Một thiếu phụ trung tuổi nằm trên mặt đất nói với Diệp Trạch Đào.
- Nghỉ ngơi một chút đi.
Một ông cụ tuy rằng chân không động đậy được, ông ấy là người Diệp Trạch Đào cõng ra, nhìn thấy Diệp Trạch Đào vẫn đang chỉ huy mọi người ngăn cản xe để lấy xe vận chuyển người bệnh, lớn tiếng nói.
Mọi người đều đã đi tới, một vài người trên xe cũng đều xông vào mưa cứu người.
- Làm ăn kiểu gì thế, cán bộ chính quyền đang làm gì vậy, xảy ra chuyện lớn như vậy đến bây giờ còn không ai đến!
Một người thanh niên từ trong xe thấy được tình hình nơi này, liền gào lên.
- Đúng thế, sửa đường cái gì chứ, vừa mưa xuống là xảy ra chuyện không may, còn cho người ta sống hay không!
Lại có người nói to.
Diệp Trạch Đào cũng vừa kịp nghe câu chuyện của những người này, vốn không định nói nhiều, bởi vì những người thanh niên kia lên tiếng khiến cho không ít người phụ họa theo.
- Các đồng chí, cứu người quan trọng hơn, bây giờ không phải nói gì hết, sinh mạng là quan trọng nhất!
Diệp Trạch Đào liền nói một câu.
- Anh bạn, người như cậu quá ít rồi, đàn anh tôi chịu phục những người như cậu. Nghe nói một mình cậu cõng hơn mười mấy người ra, thật không đơn giản!
- Đúng thế, mọi người đều nói, nếu không có cậu cứu bọn họ, lần này chắc chắn không ai sống sót, chú em, làm việc thiện đó!
Diệp Trạch Đào thấy mấy người hùng hổ la hét lúc nãy đang nói lời khen ngợi mình, khẽ mỉm cười nói:
- Đây là chuyện tôi nên làm!
Một người trung niên có lẽ là phóng viên rất nhanh chạy tới, nói với Diệp Trạch Đào:
- Người thanh niên, nói một chút tên tuổi của cậu, cậu làm việc này rất tốt rồi, tôi nhất định phải viết ra một bài báo, nói ra hết chuyện này, tiêu đề tôi đều nghĩ rồi, gọi là “ngàn cân treo sợi tóc”.
Diệp Trạch Đào thành thật nói:
- Đối mặt với tình hình như vật, bất cả là ai đều có nghĩa vụ và trách nhiệm phải làm. Tôi chỉ làm những chuyện bản thân nên làm, người bị chết quá nhiều, chúng ta cần mau chóng làm tốt công tác trấn an và hậu sự mới được.
- Chú em rất có khẩu khí của một lãnh đạo đấy!
Một người trẻ tuổi vỗ vai Diệp Trạch Đào.
- Lãnh đạo? Lãnh đạo bây giờ ai chạy tới cứu người, đã sớm chạy xa rồi!
Một người trung niên nói.
Mọi người lại bàn luận về chuyện lãnh đạo.
Lúc này đã đưa người bị thương cuối cùng lên xe.
Diệp Trạch Đào nhìn chiếc xe đi, ngồi phệt xuống một tảng đá, việc vừa rồi khiến hắn mệt muốn chết.
- Bí thư Diệp, tôi đã trở về.
Lư Dũng lúc này cũng rất nhanh chạy tới.
- Người đâu?
- Nửa đường gặp xe cứu thương, đưa lên xe tôi lo lắng tình hình ở đây nên đến.
Nhìn tình hình ở đây, Diệp Trạch Đào nói:
- Chúng ta mau tới bệnh viện rồi nói.
Nhìn Diệp Trạch Đào ngồi xe việt dã rời đi, mấy người vừa rồi lớn tiếng phê bình chính quyền lãnh đạo cùng nhìn nhau.
- Bí thư Diệp?
Vẻ mặt mọi người thật khó hiểu.
Cầm chặt tay Diệp Trạch Đào, Liễu Khâm Trí cảm động nói:
- Bí thư Diệp vất vả rồi.
Nhận được tin tức, các lãnh đạo ở huyện Lục Thương giật mình kinh hãi. Đây là một sự cố vô cùng lớn, Tổng bí thư vừa rời khỏi đã xảy ra chuyện lớn như vậy, ai nấy đều ngồi không yên. Hơn nữa đã xảy ra chuyện lớn như vậy, ai cũng không dám ngồi trong huyện. Trong khoảnh thời gian ngắn dòng xe cộ lại bắt đầu khởi động, tất cả đều tới địa phương đã xảy ra chuyện sạt lở.
Lúc này Diệp Trạch Đào sớm tổ chức mọi người ngăn cản xe, đưa người trở về bệnh viện thành phố. Một số lãnh đạo ở huyện ngăn cản một ít xe rồi lại lao tới bệnh viện.
Lần sụt lở lớn này khiến toàn bộ đường giao thông ở huyện hoàn toàn bị hủy hoại, tuy rằng ở gần huyện nhưng cũng không thể đưa tới huyện được.
Ánh mắt Liễu Khâm Trí lúc này nhìn Diệp Trạch Đào từ trên xuống dưới, nhìn toàn tân đầy những máu dơ.
- Phải nhanh chóng khai thông con đường kia mới được, bằng không sẽ gây tắc nghẽn!
Diệp Trạch Đào không có thời gian nói chuyện của hắn. làm quen với Liễu Khâm Trí xong, liền nghiêm túc nói.
- Trước khi đến tôi đã thông qua cơ quan thẩm quyền, bí thư Diệp yên tâm.
Liễu Khâm Trí trong lòng ít nhiều có chút không vui nói.
Trong khoảng thời gian này, Liễu Khâm Trí đã nghe thấy cái kiểu mùi vị của thổ hoàng đế, nghe thấy một vài người trẻ tuổi nói chuyện với mình, trong lòng ít nhiều còn không thích ứng.
- Việc này giao cho người bên dưới đi, bí thư Diệp hay là cứ về huyện trước.
Liễu Khâm Trí nói.
Lắc đầu, Diệp Trạch Đào nói:
- Bây giờ không phải là thời gian để nghỉ ngơi, phía dưới kia còn thi thể bị chôn vùi, phải đào lên. Còn nữa, chuyện này phải nhanh chóng báo cáo với cấp trên.
Liễu Khâm Trí lại nhíu mày, Diệp Trạch Đào này rất nhanh đã nhập vai rồi, thật đúng là khá nhanh đấy!
Tình hình trước mắt, Liễu Khâm Trí cũng không phản bác, nhưng cứ không minh bạch như vậy để cho Diệp Trạch Đào chỉ đạo việc này, Liễu Khâm Trí trong lòng vô cùng không vui.
- Bí thư Diệp, xin chào, tôi là Cảnh Quốc Ninh.
Một người trung niên dường như không có chút tinh thần đi tới, giơ tay nắm chặt tay Diệp Trạch Đào, giới thiệt bản thân