- Bí thư Diệp, đây chính là xã Ma Qủa!
Lam Nhất Thiên quay đầu lại nói với Diệp Trạch Đào đang nhắm mắt nghỉ ngơi ở phía sau.
Diệp Trạch Đào mở mắt nhìn, xe đã đi qua một vòng xuyến, mấy khu nhà lầu với kiến trúc hiện tại ở trước mắt.
- Bí thư Diệp, anh xem.
Lư Dũng lớn tiếng nói.
Diệp Trạch Đào vừa nhìn, chỉ thấy một bãi tụ tập không ít người, cũng có không ít người đang cầm trong tay các loại côn bổng đánh nhau.
Dùng binh khí đánh nhau!
Diệp Trạch Đào lập tức có phản ứng.
- Bí thư Diệp, chuyện như vậy thường xuyên xảy ra , ở huyện cũng không có biện pháp.
Lam Nhất Thiên nói.
- Mau qua đó.
Diệp Trạch Đào nói to.
Xe dừng lại rất nhanh, Diệp Trạch Đào chạy vọt tới chỗ đám người đó.
- Dừng tay!
Diệp Trạch Đào giữa đường bèn hô to.
Không ai quan tâm tiếng la của hắn, lúc này trận đánh đã rất kịch liệt rồi.
Diệp Trạch Đào xông lên phía trước, túm lấy cái cuốc, đẩy cái người cầm cuốc ra, hô to một tiếng.
Nhìn thấy có người ngoài tới, mọi người lúc này mới dừng tay,
- A , là bí thư Diệp!
Một người thanh niên hét to một tiếng.
- Đúng là bí thư Diệp!
Một người trung niên cũng hét lên.
Diệp Trạch Đào nhìn về phía hai người, cũng có chút ấn tượng, hình như là hai người mình đã cứu.
- Bí thư Huyện ủy Diệp tới, các anh đừng đánh nữa!
Lam Nhất Thiên cũng đã chạy tới.
Lam Nhất Thiên thật không ngờ Diệp Trạch Đào chạy nhanh như vậy, chính mình liều mạng cũng đuổi không kịp, liền đừng đó thở hổn hển.
Lúc này mọi người đã chia thành hai đội, mọi người trừng mắt nhìn nhau.
- Bí thư Diệp, cậu đến rồi!
Người trung niên kia nói to với Diệp Trạch Đào.
- Chuyện gì thế này?
- Bí thư Diệp, trâu nhà bọn họ chạy tới ruộng lúa nhà chúng ta ăn.
Một người còn trẻ tuổi nói lớn.
- Trâu nhà bọn mày không phải cũng tới ruộng nhà chúng tao sao?
Người bên này cũng không yếu thế.
Diệp Trạch Đào chau mày, một con trâu ăn lúa có thể khiến cho xung đột như vậy, đây là chuyện hắn chưa hề ngờ tới.
- Chủ tịch xã các anh đâu?
Xảy ra chuyện lớn như vậy, không hề có lãnh đạo xã. Chuyện này lại diễn ra ngay dưới mắt chính quyền lãnh đạo, điều này khiến cho Diệp Trạch Đào vô cùng không vui.
Đúng lúc này mới nhìn thấy từ phía chính quyền địa phương có mấy người lãnh đạo vội vàng chạy tới.
- Bí thư Diệp, anh đến rồi?
Người này nhìn qua hình như vừa mới tỉnh ngủ, đầy tóc còn rối loạn.
- Xảy ra chuyện như thế, anh đang làm gì thế hả?
Diệp Trạch Đào mở miệng là không nể tình.
- Ông ta là Quế Ân Bình.
Lam Nhất Thiên ở bên cạnh Diệp Trạch Đào nói nhỏ.
Diệp Trạch Đào nhìn trên mặt Quế Ân Bình.
Người của Liễu Khâm Trí!
Biết người này là người của Liễu Khâm Trí, Diệp Trạch Đào cũng không cần giữ lại chút tình cảm gì cho anh ta.
- Bí thư Diệp, chuyện như thế thường xuyên xảy ra, quản cũng không quản được, đánh xong bọn họ tự nhiên sẽ về.
Nghe Quế Ân Bình nói sơ lược như vậy, Diệp Trạch Đào thật sự kinh hoàng, chuyện dùng binh khí đánh nhau từ trong miệng anh ta có thể coi bình thản như vậy.
- Đồng chí Quế Ân Bình, anh là Chủ tịch xã, đối mặt với chuyện này liền bình tĩnh như thế sao?
Diệp Trạch Đào trầm giọng nói.
Quế Ân Bình là người của Liễu Khâm Trí, sớm biết Diệp Trạch Đào tới là Liễu Khâm Trí không vui rồi. Nghĩ đến chuyện Liễu Khâm Trí ở huyện thế lực lớn bèn không coi bí thư bên ngoài Diệp Trạch Đào ra gì.
- Bí thư Diệp, anh hãy tới chỗ chính quyền xã đi, nơi này tôi sẽ sắp xếp người giải quyết.
Ông ta đang sắp xếp lịch trình cho Diệp Trạch Đào!
Diệp Trạch Đào hừ một tiếng, cũng không thèm để ý hắn mà đi tới chỗ hai phe đang đứng hằm hè ở đó nói:
- Mọi người là bà con trong xã, có chuyện gì không thể nói chuyện, đánh nhau như thế sẽ tai nạn chết người mất!
- Bí thư Diệp, Quế Ân Bình đến đấy, ông ta chính là người Quế gia. Quế gia ỷ vào Quế Ân Bình là chủ tịch xã, ở trong xã hoành hành ngang ngược, ngài phải làm chủ cho mọi người!
- Lâm lão cửu, ông nói gì, nhà họ Lâm các ông thì tốt chắc?
Thấy hai bên lại muốn đánh nhau, Diệp Trạch Đào khua tay nói:
- Mọi người hãy nghe tôi nói, bất cứ chuyện gì cũng có thể ngồi xuống nói chuyện, không cần tức giận lớn như vậy!
- Bí thư Diệp, anh đã cứu mạng tôi, hôm nay Quế Trọng Sinh tôi nể mặt anh!
Người thanh niên này nói xong rồi quay lại nói với mọi người:
- Đi, chúng ta nể mặt bí thư Diệp!
- Bí thư Diệp, cậu đã cứu tôi, tôi cũng nể mặt cậu!
Người trung niên cũng dẫn một đám người rời đi rất nhanh.
Nhìn hai bên rời đi, Diệp Trạch Đào chau mày, hắn cũng nhìn ra được một chút. Đây là có người rắp tâm muốn gây chuyện cho mình, kết quả lại đụng phải hai người mình đã cứu mạng, đều khuyên bảo người ta đi rồi!
Quay mặt nhìn Quế Ân Bình, Diệp Trạch Đào không ngờ nhìn thấy vẻ mặt đáng tiếc của Quế Ân Bình. Nhìn thấy vẻ mặt hắn như vậy, Diệp Trạch Đào càng thêm chắc chắc đoán định của mình. Quế Ân Bình quả nhiên sau khi biết mình đến đã cố ý tạo nên một trận đánh nhau dùng binh khí như vậy, chính là muốn đưa mình vào trận đánh bằng binh khí này.
Người đã đi rồi, Diệp Trạch Đào cũng không muốn mượn chuyện này lên mặt với Quế Ân Bình, bèn theo Quế Ân Bình về chính quyền xã.
Ngồi trong phòng làm việc của Quế Ân Bình, Diệp Trạch Đào nhìn văn phòng của Quế Ân Bình cũng rất có khí thế, toàn bộ đều trang hoàng không tồi, tiện nghi bên trong cũng đều rất đầy đủ.
- Bí thư Diệp, anh đến thật đúng lúc, hôm nay ở xã thịt một con dê, ha ha.
Quế Ân Bình cười nói.
- Nghe báo cáo trước đi!
Diệp Trạch Đào cũng không có thiện cảm lắm với Quế Ân