Đường thông tới huyện khó đi, khi xe chạy tới huyện ủy Diệp Trạch Đào lúc này mới phát hiện, chuyện này không đơn giản như mình nghĩ, mọi chuyện có vẻ ầm ĩ hơn hắn tưởng. Phó bí thư thành ủy Lục Khôn đã mang theo người tới huyện.
- Bí thư Lục, anh đến rồi!
Vội vàng tiến vào phòng họp huyện ủy, nhìn thấy Lục Khôn đang nghe báo cáo về tình hình về những sự việc xảy râ, Diệp Trạch Đào bèn bước lên phía trước chào Lục Khôn.
Sắc mặt Lục Khôn vô cùng khó coi, ừ một tiếng nói:
- Xảy ra chuyện lớn như vậy, huyện ủy các cậu làm ăn thế nào vậy?
Ánh mắt Diệp Trạch Đào khựng lại, trong lòng sửng sốt, sau khi nhận được thông báo là mình đã lập tức trở về đây luôn, vậy mà cái tay Lục Khôn này sao thế, đẩy hết chuyện này lên người mình.
Về chuyện này trong lòng Diệp Trạch Đào có chút không thoải mái, mình là một Bí thư huyện ủy, xảy ra chuyện Liễu Khâm Trí bọn họ không nói sớm cho mình mà nói lên thành phố. Đây hoàn toàn là hành vi lấn quyền, không coi mình là bí thư!
Đương nhiên, Diệp Trạch Đào hiện tại không muốn biểu hiện sự không bằng lòng của mình, nói:
- Bí thư Lục, đường ở xã đi rất khó. Tôi mới đến huyện, công tác chủ yếu là phải hiểu biết về công tác toàn huyện.
Lời nói của Diệp Trạch Đào chính là thể hiện cho Lục Khôn biết rằng, tôi mới tới, đừng có chuyện gì cũng đẩy lên tôi, không có quan hệ gì tới tôi cả.
Lục Khôn nhướn mày, đương nhiên ông ta cũng biết không thể kéo Diệp Trạch Đào cùng một chỗ được.
Nói thật, Lục Khôn lần này chính là dập lửa, Liễu Khâm Trí là người của phe ông ta, nghe thấy Bí thư đảng ủy Công an Liễu Khâm Trí xảy ra chuyện, ông ta liền vọt tới đây trước.
Nếu có thể áp chế được chuyện này, sẽ không thể liên lụy đến ông ta được.
Nhìn thấy Diệp Trạch Đào trẻ tuổi, Lục Khôn cũng dùng chút thủ đoạn, nghĩ khi Diệp Trạch Đào tiến vào sẽ đem chuyện của mình áp đặt lên người hắn. Thông thường thì có lẽ những người mới đến và trẻ tuổi như Diệp Trạch Đào sẽ lập tức tự phê bình mình ngay, đến lúc đó bản thân mình cũng có thể thừa cơ mà lên tiếng phê bình, chỉ trích đã đời, và cũng như thế mà có thể ép một Bí thư Huyện ủy như Diệp Trạch Đào phải gánh một phần trách nhiệm.
Nhưng hiện tại nhận ra không phải tình hình như mình nghĩ, Diệp Trạch Đào cũng đẩy lại.
Không thể đẩy chuyện này lên cho Diệp Trạch Đào, Liễu Khâm Trí bọn họ sẽ gánh vác càng nhiều trách nhiệm, đây là điều Lục Khôn không muốn nghĩ tới.
Bị Diệp Trạch Đào nói như vậy, Lục Không có chút lúng túng.
Diệp Trạch Đào đã từng được gặp rất nhiều lãnh đạo, Lục Khôn chẳng qua chỉ là một Phó bí thư, không thể làm khó dễ hắn được!
Diệp Trạch Đào cũng không nhiều lời, đi tới bên trái Lục Khôn.
Ngồi bên trái Lục Khôn lúc này chính là Liễu Khâm Trí, ông ta tự coi mình là nhân vật số một ở huyện.
Chỗ ngồi trong quan trường cũng có quy tắc ngầm, không thể ngồi loạn được, đây là khi Diệp Trạch Đào không có ở huyện, Liễu Khâm Trí tự ngồi vào đó.
Thật ra, Diệp Trạch Đào cho dù không ở đây, chủ tịch huyện cũng nên ngồi đây, kết quả là bị Liễu Khâm Trí ngồi.
Lôi Diên Tùng không nói gì, ngồi bên phải Lục Khôn.
Nhìn thấy lúc này Diệp Trạch Đào đi tới bên trái, sắc mặt Liễu Khâm Trí khẽ thay đổi. Đương nhiên ông ta biết chỗ mình ngồi có vấn đề. Tuy nhiên chủ trì công tác ở huyện một thời gian, ông ta lại rất muốn ngồi ở chỗ này. Chỗ ngồi này khiến ông ta có cảm giác cao sang. Nhìn thấy Diệp Trạch Đào đi tới, Liễu Khâm Trí không biết nên làm thế nào.
Phòng họp nhỏ đã đầy lãnh đạo ngồi, căn bản là không có chỗ trống.
Các lãnh đạo khác cũng không thể nhường chỗ ngồi của mình, cho dù là nhường cũng không thích hợp. Nếu Liễu Khâm Trí tự giác chút, tự nhiên dời chỗ ngồi một chút, mọi người theo trình tự rời đi là được. Liễu Khâm Trí này lại sững sờ ra.
Đi đến bên trái, Diệp Trạch Đào nói:
- Đi lấy một chiếc ghế đến, đặt ở đây là được rồi.
Chu choa!
Mọi người giống như đang xem kịch, chiêu này của Diệp Trạch Đào tuyệt quá, không cần Liễu Khâm Trí nhường ghế hắn liền chọn cách thêm một ghế khác. Đây hoàn toàn là chiêu làm đẹp mặt, cũng là giữ thể diện cho Liễu Khâm Trí.
Đừng chỉ nhìn đó chỉ là chuyện của một chỗ ngồi, Diệp Trạch Đào ngay trước mặt Phó bí thư Thành ủy, hướng tới mọi người thể hiện rằng hắn mới là cao nhất ở huyện này.
Diệp Trạch Đào nói xong bèn đứng ở đó.
Sắc mặt Lục Khôn cũng không tốt lắm, chuyện này ông ta không thể che chở được cho Liễu Khâm Trí. Nếu chuyện này truyền ra ngoài, mọi người sẽ nhìn mình thế nào?
Diệp Trạch Đào rất hiểu quy tắc, thân là bí thư huyện ủy, khi không có mặt thì phó bí thư Liễu Khâm Trí có thể ngồi chỗ của hắn. Nhưng khi đã trở về, người ta còn tiếp tục không nhường, phá hủy quy tắc, che chở cho ông ta mọi người cũng cho rằng mình không có quy tắc.
Chuyện này quyết không thể làm.
Trong giây lát, Lục Không nghĩ thế.
Nhìn về phía Liễu Khâm Trí đang sững sờ, Lục Khôn nói:
- Khâm Trí, các cậu lần lượt dời vị trí xuống dưới một chút là được mà.
Có tiếng nói của ông ta, Liễu Khâm Trí lúc này mới phản ứng lại, trên mặt lập tức trông vẻ khó coi, cười mạnh nói:
- Được, được!
Lúc này Diệp Trạch Đào thấy nhân viên công vụ đã bưng ghế tới, mỉm cười nói:
- Đặt ở bên cạnh bí thư Lục là được rồi.
Chiếc ghế bèn được thêm vào giữa Liễu Khâm Trí và Lục Khôn, Diệp Trạch Đào cứ như vậy ngồi xuống.
Chiêu này cũng khiến cho Liễu Khâm Trí biến sắc, tiến thoái lưỡng nan. Diệp Trạch Đào thể hiện mình đã ngồi vào chỗ không nên ngồi.
Tuy rằng chỉ là một chỗ ngồi, nhưng các lãnh đạo huyện đã như đang được xem một vở kịch tranh quyền đoạt vị