Bên trong một quán trà ở thành phố, Trần Đại Tường và Diệp Trạch Đào ngồi đối diện với nhau.
Nhìn Diệp Trạch Đào châm thuốc lá, trong lòng Trần Đại Tường vô cùng khiếp sợ, ông ta không thể nào nghĩ được rằng Diệp Trạch Đào đến huyện Lục Thương trong thời gian ngắn đã gây nên chấn động lớn như vậy. Lần này những lực lượng to lớn ở huyện Lục Thương không kèn không trống mà ngã quỵ hết.
Nghĩ đến trước đây mình mưu đồ đối chọi với Diệp Trạch Đào¸Trần Đại Tường cũng có chút hối hận, Diệp Trạch Đào không phải là người lương thiện!
- Trạch Đào, nói thật tôi rất khâm phục cậu!
Trần Đại Tường lắc đầu cảm thán một tiếng.
Đến bây giờ, Trần Đại Tường cũng không có khả năng mở ra cục diện, điều này khiến cho ông ta cảm thấy một mối nguy cơ.
Diệp Trạch Đào cũng nghĩ mà sợ, sự việc chiếc xe của Lư Dũng sau đó còn nhớ lại thật lâu. Nếu không phải nhanh tay nhanh mắt chắc chắn đã bị rơi vào cái bẫy của Cảnh Quốc Ninh rồi.
Không phải người mình tin tưởng quyết không để người đó lái xe, việc này đã ám ảnh đến tận xương cốt Diệp Trạch Đào rồi.
- Chủ tịch Trần, tình hình ở thành phố thế nào rồi?
Diệp Trạch Đào không có chuyện gì bèn tìm câu chuyện để hỏi.
Trần Đại Tường đã biểu hiện thái độ như vậy, giữa hai bên cũng không có mâu thuẫn quá sâu, như thế mọi người có thể cùng hội cùng thuyền quá tốt.
- Trạch Đào, huyện Lục Thương cũng khá rồi, tôi thấy sau khi trải qua một loạt chuyện, những người muốn dựa vào cậu có lẽ rất nhiều.
Diệp Trạch Đào khẽ mỉm cười một chút nói:
- Huyện ủy quyết định triển khai trong phạm vi toàn huyện, công khai cạnh tranh, toàn thể cán bộ từ trên xuống dưới đều cạnh tranh.
Trần Đại Tường khẽ nhíu máy nói:
- Như thế không tốt lắm, dù sao cậu cũng nên dùng người của mình.
- Không cần thiết, chúng ta đều là người từ bên ngoài tới, tình hình nơi này không quen thuộc, người nào nên dùng, người nào không nên dùng chúng ta cũng chưa hiểu hết được. Để cho mọi người đều thử một chút, thời hạn ba tháng thử việc nếu thật sự có năng lực thì sẽ bồi dưỡng một chút.
Nghĩ lại, Trần Đại Tường cũng hiểu ý của Diệp Trạch Đào, hiện tại Diệp Trạch Đào còn yếu thế, hắn không biết rốt cuộc người nào có thể dùng được, rõ ràng thông qua việc mọi người cạnh tranh, người thông minh tự nhiên sẽ giành được cơ hội.
Biết rằng trong lĩnh vực chính trị mình còn kém Diệp Trạch Đào khá nhiều, Trần Đại Tường hôm nay tìm Diệp Trạch Đào mục đích là muốn được hắn chỉ giáo cho một chút.
- Chủ tịch Trần, gần đây không thấy con rể anh đến Cừ Dương!
Diệp Trạch Đào liền hỏi, hắn đương nhiên hy vọng Trần Đại Tường có thể ổn định, liền hỏi một câu.
- Bọn chúng ra nước ngoài rồi!
Nói xong, Trần Đại Tường sửng sốt, liền cười mỉm nói:
- Vẫn là Diệp Trạch Đào hiểu!
Diệp Trạch Đào liền cười nói:
- Chủ tịch Trần vẫn còn có không ít luật lệ, cần lấy thì nên lấy ra dùng đi!
Hai người uống chút trà, Trần Đại Tường thở dài nói:
- Chú em, cậu cũng biết chỗ khó xử của tôi, có chỗ đắc tội xin cậu lượng thứ một chút, chuyện hôn sự của bọn trẻ có thể hoàn thành toại nguyện được là tốt nhất.
Trần Đại Tường mượn lời này nói với Diệp Trạch Đào, hai bên mặc kệ nói thế nào lập trường vẫn bất đồng, mặt ngoài cũng không thể đi cùng nhau.
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Chủ tịch Trần nói gì thế, chúng ta hiểu nhau là được rồi.
Trần Đại Tường mỉm cười nói:
- Cậu yên tâm, chuyện bộ máy lãnh đạo huyện Lục Thương lần này tôi sẽ ngầm giúp cậu một chút.
Hai người sau khi có những nhận định giống nhau, Diệp Trạch Đào bèn đi đến bên chiếc xe của mình.
Chiếc xe trước kia đã được đem đi sửa rồi, bây giờ Diệp Trạch Đào đang đi chiếc xe Audi mà Lưu Mộng Y mới mua.
Lần này vì tới gặp Trần Đại Tường nên không mang theo người nào cả.
Ngồi trong xe, Diệp Trạch Đào nghĩ đến việc Lư Dũng bị bắt lại, bèn nghĩ đến Kiều Ứng Xương hỏi về chuyện của người lái xe.
Đang chuẩn bị lái xe thì có điện thoại của Điền Lâm Hỷ.
Điện thoại vừa kết nối, Điền Lâm Hỷ bèn nói:
- Trạch Đào, chuyện khác có thể tùy tiện được nhưng người lái xe và thư ký phải là người cậu tin tưởng mới được. Tình hình lần này của cậu thiếu chút nữa là xảy ra chuyện.
Diệp Trạch Đào thở dài:
- Tôi cũng không có cách nào, đến đây nhân sinh địa không quen.
- Trạch Đào, tôi có tới chỗ lãnh đạo cũ một lần, ông ta hỏi tình hình của cậu, cũng lo lắng cho cậu. Chính vì thế đã bảo tôi đến chọn người trong đội cảnh vệ của ông ta, chuyên lái xe cho cậu, quan hệ đã sắp xếp xong. Cậu yên tâm, không ai biết hoàn cảnh của người đó đâu, xuất ngũ từ quân đội Cừ Dương, cậu đi xin cậu ta về huyện để lái xe cho là được rồi.
Diệp Trạch Đào không ngờ Hoa Uy lại lo lắng cho mình như vậy, trong lòng cảm động nói:
- Tên là gì?
- Tên là Phương Minh Dũng, các mối quan hệ đều tốt, tiếp đón cũng xong rồi, cậu trực tiếp đến phân khu chính ủy huyện Cừ Dương tìm đồng chí Lỗ Tái Minh là được.
Trong lòng cảm động, Diệp Trạch Đào biết rằng Điền Lâm Hỷ đã ngầm giúp mình trong chuyện này. Lỗ Tái Minh là ủy viên Thường vụ thành ủy, thông qua chuyện này coi như chính mình ngầm kéo thêm được một trợ lực.
Có được phương thức liên hệ, Diệp Trạch Đào lập tức gọi điện thoại cho Lỗ Tái Minh.
Lỗ Tái Minh hôm nay trong lòng đầy nghi hoặc, muốn gặp mặt chào hỏi người ta, sau khi Diệp Trạch Đào đến huyện Lục Thương, Diệp Trạch Đào nhắn lại đưa người.
Chuyện này từ trước tới giờ chưa từng xảy ra.
Hồ sơ của Phương Minh Dũng tuy rằng rất tỉ mỉ, chi tiết, nhưng Lỗ Tái Minh lại cảm thấy, ở con người của Phương Minh Dũng này toát ra một khí thế mà chỉ một vệ sĩ thực thụ xuất thân từ trong Trung Nam Hải mới có được.
Đang suy nghĩ, thì điện thoại của Diệp Trạch Đào gọi tới.
Lỗ Tái Minh cũng tỏ vẻ khách khí, nhưng cũng không hề làm ra vẻ