- Đây là khu kinh tế mới ư?
Nhìn mảnh đất hoang vu cằn cỗi rộng lớn, Diệp Trạch Đào nhíu nhíu mày.
Bộ máy đã nhận vị trírồi, cũng đã tiến hành phân chia công tác, lực lượng chủ yếu của Diệp Trạch Đào cũng rất nhanh dồn vào xây dựng phía trên của huyện Lục Thương. Tất cả đều suy nghĩ đến sự phát triển, nếu như trong thời gian ngắn nhất huyện Lục Thương không có cách nào đạt được sự phát triển, thì độ khó triển khai công việc của mình sẽ càng ngày càng lớn, đây là điều Diệp Trạch Đào không hy vọng phải nhìn đến.
Biết trong huyện có một khu kinh tế mới chiếm diện tích rất lớn, Diệp Trạch Đào liền gọi Kiều Ứng Xương, hai người đi đến đây.
Bởi vì không có thông báo cho lãnh đạo của khu kinh tế mới, nên lãnh đạo của khu kinh tế mới cũng không biết hai người đến.
Kiều Ứng Xương nói:
- Bộ máy Huyện ủy trước đây cũng muốn phát triển, bộ phận chuyên môn giải phóng mặt bằng đã qui hoạch mảnh đất này thành khu kinh tế mới. Kết quả đất thì làm xong rồi, ngoại trừ có một nhà máy sửa chữa ngoại nhập, hiện tại mảnh đất đó đã biến thành nơitập lái xe của các học viên.
Diệp Trạch Đào thầm mắng một tiếng, tốn biết bao nhiêu là tiền, càng nghèo lại càng gặp quỷ!
- Khu kinh tế mới là do Trưởng ban tổ chức cán bộ đương nhiệm huyện Tây Giang Khâu Nghênh Thụ vào thời điểm đó ông ta đảm nhiệm chức Chủ tịch thành phố Cừ Dương.
Kiều Ứng Xương nói bổ sung thêm một câu.
Diệp Trạch Đào cũng đã hiểu rồi, đây là chuyện tốt thành chuyện xấu, đoán chừng lúc đó Khâu Nghênh Thụ cũng hy vọng huyện Lục Thương có thể phát triển lên mới đồng ý cho xây dựng khu kinh tế mới, kết quả cuối cùng lại biến thành thế này.
Cùng với sự thăng tiến không ngừng của Khâu Nghênh Thụ, không ai dám bỏ đi kế hoạch khu tinh tế mới, ngược lại không ngừng mở rộng, cũng chính vì thế mới biến thành tình trạng như hiện tại.
Nhìn mảnh đất khổng lồ như vậy, Diệp Trạch Đào đứng đó thật lâu.
- Tình hình bây giờ ở khu kinh tế mới thế nào?
Diệp Trạch Đào hỏi.
Biết Diệp Trạch Đào muốn hỏi tới tình hình của bộ máy lãnh đạo, Kiều Ứng Xương nói:
- Lúc Liễu Khâm Trí xảy ra chuyện, chủ nhiệm nơi này cũng đã kiểm tra ra có bệnh, tạm thời bị cách chức!
Diệp Trạch Đào lúc này mới nhớ đến đúng là có chuyện này.
Kiều Ứng Xương lại nói:
- Sau khi xảy ra chuyện của Cảnh Quốc Ninh Phó chủ nhiệm thường trực cũng xảy ra chuyện, hiện tại tình hình khu kinh tế mới hoàn toàn là một cục diện hỗn loạn.
Diệp Trạch Đào khẽ nhíu mày nói:
- Mấu chốt là cần có một bộ máy lãnh đạo mạnh mẽ hùng hồn, phải có tư tưởng phát triển mới được.
- Bí thư Diệp, thựt ra, mọi người đều băn khoăn về khu kinh tế mới, ai cũng không suy nghĩ ra biện pháp nào để phát triển nơi này. Đối với các cán bộ đến nhậm chức ở khu kinh tế mới này mà nói là một sự khủng bố, đa số các cán bộ đều không đồng ý tới đây.
Diệp Trạch Đào gật đầu, hắn cũng hiểu được, không có năng lực lớn, chẳng ai dám đến đây mạo hiểm cả, bản thân thì không phát triển được rồi, sau khi tới đây, người gánh tội thay cho cấp trên cũng rất có khả năng rơi xuống đầu bọn họ.
Kiều Ứng Xương nói:
- Không có cách nào, nhiều bộ máy lãnh đạo cũ cũng có đưa ra một vài biện pháp, kết quả là dẫn đến một vài xí nghiệp đến đây quan sát tình hình trong huyện, cuối cùng cũng không dám ở lại đây, cho dù một số lãnh đạo dám đặt xí nghiệp ở đây, không bao lâu, một số xí nghiệp đó thà không cần gì cả, cuối cùng cũng rời khỏi.
Cũng không biết bây giờ Khâu Nghênh Thụ đang suy nghĩ gì, đối với hắn mà nói nơi này là một cái gai!
Cuối cùng nơi này có một nhà máy sản xuất ô tô!
Ánh mắt Diệp Trạch Đào đột nhiên sáng lên, nếu đưa những nhà sản xuất ô tô trong nước dời đến đây, cùng với sự thúc đẩy phát triển của các nhà máy sản xuất ô tô, sản lượng ô tô cũng sẽ được kéo lên. Nếu như vậy, khu kinh tế mới sẽ trở thành một mảnh đất quý.
Ngồi vào xe, Diệp Trạch Đào bảo Phương Minh Dũng chạy quanh một vòng, càng xem càng cảm thấy nơi đây thực sự là một nơi không tệ.
Cũng không có trở về văn phòng, mà Diệp Trạch Đào về thẳng nhà.
Vừa bước vào cửa đã nhìn thấy Trịnh Tiểu Nhu và Lưu Mộng Y đang ngồi xem ti vi cùng nhau.
Nhìn về phía tivi, Diệp Trạch Đào sửng sốt, không ngờ chính là bộ phim của Tô Thiến Ảnh.
Qua đó ngồi xuống, Lưu Mộng Y nói với Trịnh Tiểu Nhu:
- Tô Thiến Ảnh diễn càng ngày càng hay, em cảm động đến rơi nước mắt!
- Đúng vậy, cô ta cũng không sung sướng gì, vật lộn trong cái vòng tròn đó, người lại xinh đẹp như vậy. Trước kia có cô hai của em che chở, từ khi cô hai của em chết rồi, cô ta liền mất đi sự bảo vệ. Nếu không phải mẹ nuôi của Trạch Đào nhận cô ta làm con gái nuôi, thì cũng không biết bị một ông đạo diễn, công tử nào đó ôm vào lòng rồi!
- Cái gì mà cô hai của em, là mẹ chị đó!
Lưu Mộng Y cười nói.
Hai người phụ nữ ngồi đó bàn luận.
Diệp Trạch Đào nhìn thấy hai phụ nữ này đều mê mẩn xem phim, đành phải lấy văn kiện ngồi kế bên xem.
Xem được một lúc, bộ phim truyền hình đó mới chiếu hết một tập.
- Trạch Đào, hôm nay anh về sớm vậy?
Lưu Mộng Y hỏi Diệp Trạch Đào.
Cầm hình ảnh chụp khu kinh tế mới trước kia, Diệp Trạch Đào xem một lúc, rồi mới nói:
- Hôm qua anh có thảo luận với hai em về dự án nhà máy sản xuất ô tô, hai em thấy có bao nhiêu phần trăm khả thi thực hiện dự án đó?
Nói tới chuyện dự án, vẻ mặt hai cô lập tức trở nên nghiêm túc, Lưu Mộng Y nói:
- Chuyện này em đã thông báo với nhân viên trong tập đoàn nhanh chóng tới đây, đây là một dự án khổng lồ, đầu tư mấy chục tỷ đó không phải là một con số nhỏ. Tập đoàn của bọn em, cộng thêm số tiền tiểu Nhu nắm trong tay,cũng có một tỷ hơn, nhưng nếu tất cả đều đầu tư vào đó, coi như là vét sạch tài sảntrong nhà rồi.
Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu, mức đầu tư cho dự án này vô cùng lớn, không thể không thận trọng.
Đang nói chuyện, có điện thoại của Điền Lâm Hỷ gọi tới.
Điền Lâm Hỷ vừa mở miệng đã nói:
- Trạch Đào, về ý tưởng phát triển thương hiệu dân tộc