Thấy cuộc họp mở ra lại thành như vậy, các thành viên Đảng ủy đều lắc đầu. Gã Lâm Dân Thư này thế nào mà lại lên làm Bí thư được. Không chuẩn bị tốt đã khai chiến. Thực sự nghĩ rằng Bí thư có thể nắm được tất cả ư?
Quách Hồng Lệ là người của Cao Chấn Sơn. Thấy hai người có quan hệ với ông Cao đấu nhau, trong lòng thầm thở dài. Vốn có ba người của Cao Chấn Sơn ở xã Xuân Trúc này. Nếu đoàn kết lại thì sẽ là lực lượng hùng mạnh nhất. Nếu như không đấu đá, Lâm Dân Thư là Bí thư chắc chắn có thể liên kết với Diệp Trạch Đào. Bí thư xã Xuân Trúc sẽ rất nhanh chóng đạt được vị trí có một không hai. Nhưng Lâm Dân Thư lại vì nhất thời nông nổi. Không ngờ tự chặt đứt Trường Thành, làm mọi chuyện thành ra như vậy. Gã còn không được Ôn Phương và Hàn Bộ Tùng ủng hộ.
- Tôi thấy việc của phòng Đảng chính vẫn do đồng chí Diệp Trạch Đào quản lý. Cuộc họp Đảng ủy sẽ không bàn tới chuyện nhỏ này nữa.
Quách Hồng Lệ định cho Lâm Dân Thư một lối thoát.
Ý đồ của Quách Hồng Lệ vốn có lợi cho Lâm Dân Thư. Chỉ cần không tiếp tục chuyện này nữa, tin rằng Diệp Trạch Đào sẽ không truy cứu chuyện này nữa. Hai người gặp riêng nhau nói chuyện, Lâm Dân Thư chỉ cần hạ giọng, Diệp Trạch Đào cũng không thể làm quá.
Nhưng kết quả lại không như dự kiến của Quách Hồng Lệ. Hôm nay Lâm Dân Thư dường như đã ăn phải sắt đá. Thật đúng là không biết nhượng bộ. Chỉ thấy mặt Lâm Dân Thư sa sầm xuống nói:
- Khương Quốc Bình là do tôi gọi vào làm việc và đã sắp xếp công việc đó. Anh ta chẳng làm gì sai cả. Người không làm việc chẳng lẽ lại có lý sao? Nếu như vậy thì còn ai đi làm nữa?
Diệp Trạch Đào vốn không muốn tiếp tục nói về chuyện này nữa. Nghe nói như thế, mặt cũng trầm hẳn xuống. Những lời này thật thối lắm. Như thế chẳng phải là đang nói mình sao?
Lão Lâm Dân Thư nghĩ có người đứng sau nên cứ tưởng mình là to lắm rồi!
- Mời Bí thư Lâm nói rõ ràng một chút. Rút cục là phòng Đảng chính chúng tôi, ai là người không làm tròn phận sự?
Diệp Trạch Đào cứ nhìn chằm chằm Lâm Dân Thư như thế.
Lời nói của Lâm Dân Thư khiến mọi người lại lắc đầu một lần nữa. Ông ta muốn bảo vệ Khương Quốc Bình cũng được, nhưng không thể nói Diệp Trạch Đào không làm phận sự. Không thể trách Diệp Trạch Đào phó mặc công việc được.
Không đợi Lâm Dân Thư lên tiếng, Diệp Trạch Đào tiếp tục nói:
- Diệp Trạch Đào tôi rút cục có làm tròn phận sự hay không, tôi chủ trì phòng Đảng chính. Khoảng thời gian vừa rồi, rốt cục phòng Đảng chính có chậm trễ trong công việc không, tôi nghĩ tất cả mọi người đều có thể thấy. Bí thư Lâm là một Bí thư Đảng ủy xã, nói như vậy, tôi buộc phải có ý kiến.
Phải cứng rắn!
Cứng rắn như thế nào?
Nghe Diệp Trạch Đào nói Lâm Dân Thư như vậy, trong lòng mọi người cũng giật mình. Cả hai người đều không buông tha cho người kia!
Nói thật ra, mọi người cũng biết, việc hôm nay hoàn toàn là do Lâm Dân Thư muốn tìm cớ để ép Diệp Trạch Đào. Lâm Dân Thư muốn tìm cớ thì cũng phải tìm ra một cái cớ hợp lý. Cho dù Diệp Trạch Đào có vắng mặt khỏi xã hai ngày, công việc ở phòng Đảng chính xã dưới sự chủ trì của Phương Di Mai cũng không xảy ra vấn đề gì. Còn làm rất tốt. Làm sao có thể mượn việc này mà trách Diệp Trạch Đào được?
Đối với mọi người ở xã mà nói, Lâm Dân Thư cũng được, Diệp Trạch Đào cũng được. Cả hai đều có hậu thuẫn vững vàng. Nếu hai người này cùng rắn lên, thật có thể nói là thần tiên giao đấu.
Tất cả mọi người đều không dám tùy tiện mà chen chân vào. Trong chốc lát, toàn bộ hội nghị lặng đi.
Bị ánh mắt Diệp Trạch Đào thúc ép, Lâm Dân Thư nói:
- Diệp Trạch Đào, anh sao vậy, là một Chánh văn phòng, anh còn có tổ chức kỷ luật hay không, phê bình một chút không được sao?
Nói ra những lời này lại càng lộ ra là người không có trình độ. Đến cả Diệp Trạch Đào cũng lắc đầu. Tên Lâm Dân Thư quả đúng là loại người chỉ biết dựa vào mối quan hệ để tiến thân. Coi bộ dạng Lâm Dân Thư, trước kia chắc là một công tử bột. Sống đến tận lúc này rồi, mà kinh nghiệm chính trị về căn bản mà nói không hề có. Cao Chấn Sơn sao lại có thể đưa nhân vật như thế lên làm Bí thư Đảng ủy xã. Người như thế phụ trách công việc ở xã Xuân Trúc, không biết xã Xuân Trúc còn có bao nhiêu hi vọng.
- Tôi muốn hỏi Bí thư Lâm một chút. Từ đâu mà đồng chí thấy tôi không có tổ chức kỷ luật. Phê bình Phòng Đảng chính dù sao cũng phải có cơ sở. Nếu công việc ở phòng Đảng chính chúng tôi có chỗ nào sai, tôi sẽ tiến hành sửa chữa. Tôi chỉ xin Bí thư Lâm chỉ ra sai lầm của phòng Đảng chính, để chúng tôi có thể kịp thời sửa chữa. Bí thư Lâm nâng chuyện này thành vô tổ chức, vô kỷ luật, mọi người đều nghe thấy, rút cục là có hợp tình hợp lý hay không?
Hàn Bộ Tùng lúc này tỏ ra nghiêm túc nói:
- Đồng chí Diệp Trạch Đào nói không sai. Chúng ta làm bất cứ chuyện gì sai thì phải biết. Sai thì đã sai rồi, có sai thì phải sửa. Chuyện này cũng không có gì là to tát. Mấu chốt chính là chúng ta phải biết mình sai ở đâu. Lần này đồng chí Diệp Trạch Đào nhận được chỉ thị của Bí thư huyện ủy Cao lên huyện báo cáo công tác. Hai ngày đi công tác cũng đã có đồng chí Phương Di Mai chủ trì công việc. Tôi thấy phòng Đảng chính vẫn làm đúng quy định thôi. Bí thư Lâm nếu có phát hiện ra vấn đề của phòng Đảng chính, thì hay là dùng phương pháp trị bệnh cứu người để chỉ ra. Như vậy là giúp cho công tác của phòng Đảng chính phát triển hơn rồi.
Lâm Dân Thư căn bản là không tìm được phòng Đảng chính có gì sai. Hơn nữa, Diệp Trạch Đào mới lên làm Chủ nhiệm văn phòng Đảng chính vài ngày. Trước đây mọi việc đều do Ngưu Thường Thắng phụ trách. Nếu đúng là có vấn đề, hóa ra Chủ nhiệm Ngưu Thường Thắng này mới là người phải gách vác.
Lúc này Ngưu Thường Thắng cũng cảm thấy khó chịu. Trong lòng thầm nghĩ, gã Lâm Dân Thư này có chỉnh đốn Diệp Trạch Đào mình cũng không phản đối, cũng chẳng ủng hộ. Nhưng không thể đem chuyện phòng Đảng chính ra mà nói. Nếu nói phòng Đảng chính có vấn đề, chẳng phải là nói mình trước đây đã làm việc không tốt.
Nghĩ đến đây, Ngưu Thường Thắng cũng ngồi không yên, sau khi Hàn Bộ Tùng