- Trạch Đào, tính chú ba là thế, anh đừng để bụng!
Lưu Mộng Y nhìn thấy Diệp Trạch Đào khó chịu, bèn đi theo vào nói với Diệp Trạch Đào.
Nực cười, Diệp Trạch Đào thật sự không vui, người của Lưu gia quả là tự cao, từ trước tới nay thực sự không hề tôn trọng mình, cũng khó trách bây giờ Lưu gia lại lâm vào hoàn cảnh này!
Ôm bả vai của Diệp Trạch Đào, Lưu Mộng Y nói:
- Thôi đi, chuyện của bọn họ anh đừng quản nữa, em chỉ hi vọng anh không xảy ra chuyện là tốt rồi!
Cảm nhận được tình cảm của Lưu Mộng Y, Diệp Trạch Đào giơ tay ôm lấy Lưu Mộng Y, vỗ nhẹ lưng cô ta một cái.
- Chuyện của ba anh đang nghĩ cách, chắc là không có chuyện gì quá nghiêm trọng.
Lúc này có tiếng gõ cửa.
Diệp Trạch Đào đoán là Lưu Đống Lưu đến, cha vợ mình không giống như hai anh em kia, vẫn rất tốt với mình, đi ra mở cửa.
Quả nhiên, đứng trước cửa là vợ chồng Lưu Đống Lưu.
- Trạch Đào, con đừng suy nghĩ nhiều!
Hoàng Hân nói.
Diệp Trạch Đào cười cười nói:
- Không có gì đâu mẹ, chỉ là con hơi mệt chút thôi.
Lưu Đống Lưu nhìn Diệp Trạch Đào nói:
- Thế thì tốt, các con cũng nghỉ ngơi sớm đi.
Lưu Mộng Y và Diệp Trạch Đào nói chuyện một lúc, rồi mới đi vào phòng tắm tắm rửa.
Một mình ngồi trên sô pha ở phòng ngủ, Diệp Trạch Đào phân tích mọi khả năngcó thể đưa cha vợ qua cơn hoạn nạn này. Việc khiến hắn đau đầu nhất chính là phải tìm ra kẻ thân cận nào bán đứng. Nếu không tìm ra sẽ là một vấn đề lớn, làm không tốt vào thời điểm quan trọng Lưu Đống Lưu chắc chắn sẽ bị trúng đạn ở sau lưng, đến lúc đó cho dù có bỏ thêm bao công sức cũngnhư không.
Đang suy nghĩ việc này, di động đột nhiên vang lên.
Diệp Trạch Đào cầm di động lên xem, thấy hiển thị cuộc gọi đến của Vương Khởi.
- Ông em, có tiện nói chuyện không?
Vừa bắt điện thoại, Vương Khởi đã hỏi như vậy..
Diệp Trạch Đào sửng sốt, trong lòng thầm nghĩ, Vương Khởi biết mình đã về nhà, hỏi như vậy chính là không muốn người ngoài biết được nội dung cuộc trò chuyện.
Liền nói:
- Tôi ở đây một mình.
Vương Khởi nghe xong bèn nói:
- Ông em, Giám đốc Quan hệ xã hội của chúng tôi đã tiến hành sắp xếp một chút, kết quả là biết được một chuyện.
Diệp Trạch Đào liền hiểu rõ, lúc nãy Vương Khởi gọi điện thoại ra ngoài, chính là đưa ra yêu cầu cho Giám đốc quan hệ xã hội. Đối với chuyện này Vương Khởi cũng có chút ít mạo hiểm, nên biết rằng, muốn moi được thông tin từ chính miệng của con trai Phó thủ tướng, điều này quả thật không dễ chút nào.
- Anh Vương, nếu như nguy hiểm quá, thì anh đừng nói nữa.
Diệp Trạch Đào cũng không hy vọng việc này sẽ ảnh hưởng đến Vương Khởi.
Lời này của Diệp Trạch Đào làm cho tâm trạng của Vương Khởi trở nên tốt hơn, bèn mỉm cười nói:
- Ông em yên tâm, trong chuyện này người của chúng ta đương nhiên sẽ có một vài biện pháp, sẽ không tự gây hoạ cho mình đâu.
Diệp Trạch Đào thầm nghĩ, một số người của doanh nghiệp lớn thực sự cũng có vài biện pháp đối phó với đối phương, cũng không nói gì nữa, chỉ biết rằng, lần này đã nợ Vương Khởi một món nợ ân tình quá lớn.
- Ông em, chúng tôi chỉ biết một chuyện, đó là cha vợ cậu có một tình nhân. Họ Ngô, là một bà chủ, cậu có thể theo manh mối này điều tra một chút.
- Cảm ơn nhiều.
Diệp Trạch Đào nói xong câu đó, hai bên liền cúp điện thoại.
Tình nhân của cha vợ, là một bà chủ!
Diệp Trạch Đào mở to mắt, thật không thể nào ngờ được rằng cha vợ hằng ngày sau khi tan ca đều trở về nhà đúng giờ lại có vấn đề này.
Cha vợ vì người tình đó, rốt cuộc sau lưng đã làm nên những chuyện gì, tình nhân đó là người có hoàn cảnh như thế nào?
Đau đầu quá!
Diệp Trạch Đào thực sự cảm thấy đau đầu, chuyện này thật sự làm mình có chút khó xử.
Chuyện này giao cho người bình thường Diệp Trạch Đào đúng làkhông yên tâm, suy nghĩ một hồi, liền nghĩ tới Cục trưởng cục công an thành phố Phương Khởi Hùng từ trước tới nay vẫn luôn trung thành với Lưu gia. Nhờ có sự giúp đỡ của Trịnh Thành Trung, hiện tại Phương Khởi Hùng đã là cục trưởng phân cục, cũng là một nhân vật có quyền thế. Quan trọng nhất đó là Diệp Trạch Đào có thể cảm nhận được , Phương Khởi Hùng đó rất coi trọng mình.
Người của Lưu gia ở thành phố sao lại ít đến như thế này!
Diệp Trạch Đào suy nghĩmột lúc, cảm thấy thực sự phải dựa vào người này mò ra vấn đề mới được.
Diệp Trạch Đào từng nghĩ, chuyện này trước tiên phải nói với Lưu Đống Lưu. Nhưng Diệp Trạch Đào cũng băn khoăn, những ngườicủa Lưu gia có thói quen kiêu ngạo, nếu chẳng may Lưu Đống Lưu có cách nghĩ khác đối với chuyện này. Đến lúc đó rất có khả năng thực sự sẽ xảy ra chuyện, hay là mình cứ làm rõ chuyện này trước rồi nói sau.
Sáng hôm sau Diệp Trạch Đào lấy cớ đi gặp Trịnh Tiểu Nhu, đi ra ngoài.
Bây giờ Trịnh Tiểu Nhu cũng rất ít đến Lưu gia, người của Lưu gia cũng biết rõ, chuyện lần này, quan trọng vẫn là Trịnh gia. Khi Diệp Trạch Đào tỏ ra muốn đi gặp Trịnh Tiểu Nhu, người của Lưu gia cũng tỏ ra rất ủng hộ.
Ra khỏi Lưu gia, Diệp Trạch Đào cũng không nóng lòng gọi điện thoại cho Trịnh Tiểu Nhu, mà gọi cho Phương Khởi Hùng.
- Chú Phương, con là Diệp Trạch Đào.
- Diệp Trạch Đào, con đang ở đâu?
Phương Khởi Hùng thực sự rất vui mừng khi nhận được cuộc điện thoại của Diệp Trạch Đào, liền hỏi Diệp Trạch Đào đang ở đâu.
Diệp Trạch Đào cũng không khách sáo nói:
- Chú Phương, có chuyện muốn làm phiền chú một chút, nếu chú có thời gian, chúng ta tìm một chỗ nào đó nói chuyện.
Tuy rằng Phương Khởi Hùng không hiểu ý đồ của Diệp Trạch Đào, còn lập tức tỏ ra mình có thể đi được.
Diệp Trạch Đào nói tên một phòng trà.
Sau khi đi vào trong phòng trà, Diệp Trạch Đào kêu một ly trà ngồi ở trong phòng, bởi vì còn khá sớm, nên người đến phòng trà cũng không nhiều, có vẻ yên tĩnh.
Nửa tiếng sau, Phương Khởi