Lục Phi nghĩ tới việc hôm nay Triệu Vĩnh Tú tới, tâm tình vô cùng chấn động. Anh ta tới sớm đặt phòng, chọn món ăn rồi ngồi đợi.
Theo đuổi suốt một thời gian dài, vậy mà Triệu Vĩnh Tú đều lấy đủ cớ để từ chối. Hôm nay cô cuối cùng cũng đồng ý ăn cơm, đây chính là bước tiến lớn!
Vừa nghĩ tới dáng vẻ xinh đẹp động lòng người của Triệu Vĩnh Tú, trong lòng Lục Phi vô cùng hưng phấn.
Nhưng, lúc thấy Triệu Vĩnh Tú và Lâm Hinh Ngọc tay nắm tay bước vào, Lục Phi thật sự là dở khóc dở cười.
Cả hai người đều là người đẹp, cả hai người anh đều có cảm tình, đều muốn âm thầm theo đuổi. Nhưng hôm nay hai người lại cùng nhau tới, điều này thật là làm cho Lục Phi nhất thời không biết phải làm thế nào mới tốt.
Đừng thấy Lục Thương là một huyện nghèo khó, bộ máy Huyện Ủy ở đây thì đúng thật là thích phô trương, mỗi một Ủy viên thường vụ đều có một thư ký. Kỳ thật, Lục Phi biết, chính mình cũng chỉ là một thông tín viên quèn, chỉ có điều mọi người gọi nhiều thành thói quen, lâu dần cũng gọi thành thư ký. Bản thân vẫn chỉ là một chân quèn đáng xấu hổ trong huyện, mấu chốt chính là xem sắc mặt của ông chủ.
Vốn Lục Phi còn cho rằng việc cấp trên của mình dựa vào Diệp Trạch Đào là sai, lần này anh ta tới tthành phố, thấy rõ tình hình mới làm cho anh ta hiểu được, quyết định của cấp trên là anh minh tới nhường nào.
Về tới huyện, Kiều Ứng Xương có dặn dò, nhất định không được nói ra chuyện thấy được ở thành phố. Nhưng trong lòng Lục Phi ngược lại thấy hoảng hốt, trường hợp lớn như thế, anh ta thật sự rất muốn nói ra, để cho tất cả mọi người đều biết cấp trên của mình đứng đúng chỗ.
Triệu Vĩnh Tú đương nhiên không biết suy nghĩ của Lục Phi, hôm nay cô đến là có nhiệm vụ. Cô biết tính cách của Lục Phi, tên này chính là một người không biết nói dối. Nếu anh ta không phải là có một chút quan hệ đặc thù với Kiều Ứng Xương, thì Kiều Ứng Xương cũng sẽ không dùng anh ta.
Nhìn thoáng qua Lâm Hinh Ngọc, Triệu Vĩnh Tú thầm nghĩ, nếu hai người đẹp còn không khai thác được một vài câu, thì thật sự là vô dụng.
- Lục Phi, lần này đi thành phố về, đúng là mở mày mở mặt nha.
Vừa thấy mặt, Triệu Vĩnh Tú liền trêu ghẹo.
Lâm Hinh Ngọc cũng cười nói:
- Lục Phi, lần này được sống phóng túng, các cô gái ở thành phố hẳn là rất động lòng người phải không?
Câu này khiến cho Lục Phi cảm thấy xấu hổ, vội nghiêm túc nói:
- Nói linh tinh, Lục Phi tôi là người đứng đắn, sao có thể làm chuyện như vậy?
Lúc nói lời này, có dáng vẻ rất oan ức.
Lâm Hinh Ngọc liền cười hì hì nói:
- Nghe nói anh mời khách, tôi liền chạy đến đây, chắc sẽ không đuổi tôi đi đấy chứ?
Lúc nói lời này lại nháy mắt với Lục Phi.
Vốn là người đẹp, Lục Phi bị đôi mắt quyến rũ này làm cho choáng váng, liền cười nói:
- Em sao lại nói thế, bình thường mời còn khó.
Mọi người rất nhanh liền ngồi xuống.
Thức ăn ngay sau đó được mang lên.
Triệu Vĩnh Tú nói:
- Hôm nay các sếp đều đi vắng, hôm nay chúng ta có thể thả lỏng một chút, hay là, mọi người cùng uống một chút rượu nhé?
Lâm Hinh Ngọc cười nói:
- Biết tửu lượng của cô tốt, sao nào, muốn chuốc say tôi với Lục Phi đúng không?
Lục Phi cười nói:
- Nếu đã như thế, để anh sắp xếp một chút?
Nhìn Lục Phi đi ra ngoài, Lâm Hinh Ngọc nhỏ giọng nói:
- Người đẹp, động cơ đúng là không trong sáng, nói thật đi, thực ra buổi chiêu đãi hôm nay là muốn làm cái gì đây?
Hai người vốn cũng chẳng có gì giấu nhau, Triệu Vĩnh Tú còn hy vọng được Lâm Hinh Ngọc phối hợp, nên nhỏ giọng nói:
- Bọn họ vừa rồi đi thành phố, cô không muốn biết chút nội tình sao?
Lâm Hinh Ngọc liền mỉm cười nói:
- Cô đấy, ngay cả mỹ nhân kế cũng dùng!
Lâm Hinh Ngọc đương nhiên cũng muốn biết chút chuyện, trong lòng cũng là rất tò mò.
Đang nói chuyện thì Lục Phi bước vào, nhìn về phía hai người cười, nói:
- Đã chuẩn bị xong rồi, hôm nay nhân tiện các lãnh đạo không ở đây, chúng ta tự nghỉ phép đi.
Triệu Vĩnh Tú cười nói:
- Được, Lục lãnh đạo đã lên tiếng, chúng ta uống vài ly đi?
Lục Phi được Triệu Vĩnh Tú nói vậy, đỏ mặt, vội nói:
- Ở đây không có lãnh đạo, không có lãnh đạo.
Nói thì nói như vậy, khi nghĩ tới Kiều Ứng Xương dựa vào một nhân vật hùng mạnh như vậy, cảm thấy chính mình sớm hay muộn cũng sẽ thăng chức, muốn nói ra một chút sự tình xảy ra ở thành phố. Nhưng trong ý nghĩ lại xuất hiện câu nói của Kiều Ứng Xương, đành phải nhịn xuống không nói.
Khi ánh mắt nhìn về phía hai người đẹp, nhìn thấy hai người đẹp ăn mặc chải chuốt, dáng người rất đẹp, tóc xõa ra, đẹp tuyệt trần. Quần áo trên người khiến các chỗ đầy đặn đều lộ ra, cảm giác khô nóng trong lòng Lục Phi càng thêm mãnh liệt.
Cả hai đều là người đẹp nổi tiếng ở huyện đó!
Triệu Vĩnh Tú liếc mắt với Lục Phi một cái, thấy cảnh Lục Phi có chút khẩn trương, trong lòng thấy vui, tầm mắt của cô rất cao, tuy Lục Phi là thân tín của Kiều Ứng Xương, nhưng cũng không lọt vào mắt cô.
Lúc này trước mắt Triệu Vĩnh Tú dường như hiện ra hình ảnh của Diệp Trạch Đào.
Điều chỉnh lại tâm tình, lúc nhìn thấy Thức ăn được sắp đặt rất ngon, Triệu Vĩnh Tú liền nói với Lâm Hinh Ngọc:
- Hinh Ngọc, chúng ta mời Lục Phi một ly, lần này tới thành phố về còn mang quà cho chúng ta, vẫn chưa cảm ơn anh ấy.
Lâm Hinh Ngọc cười một tiếng, đứng lên, hai tay nâng ly rượu, nói:
- Lục Phi, chúng em mời anh.
Lục Phi vội đứng lên nói:
- Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn, nên thế, nên thế!
Lúc hai người đẹp rất là thoải mái uốngrượu, Lục Phi cũng một ngụm uống hết.
- Lục Phi, mau, nhân lúc còn nóng ăn đi.
Triệu Vĩnh Tú dùng đũa gắp thức ăn bỏ vào trong bát của Lục Phi.
Cử chỉ này càng làm Lục Phi thêm kích động.
Ba người vừa cười nói vừa ăn, hai người phụ nữ cũng đều là người có tâm, không tốn bao nhiêu thời gian đã chuốc cho Lục Phi có chút cảm giác say.
Lúc Triệu Vĩnh Tú nhìn thoáng qua Lâm Hinh Ngọc, Lâm Hinh Ngọc vụng trộm cười, hai cô đều biết rằng khoảng nhiêu đó là được rồi.
Lấy khuỷu tay huých huých Lục Phi, Triệu Vĩnh Tú nói:
- Lục Phi, thành thật nói xem, tới thành phố làm những việc gì?
Lâm Hinh Ngọc cũng cười nói:
- Khẳng định là làm không ít chuyện xấu