- Bí thư Diệp, bưu kiện của anh, tôi ký nhận thay rồi.
Thấy Diệp Trạch Đào chậm rãi đi tới, lão Lư tổ tưởng tổ bảo vệ vội cầm gói bưu kiện đóng gói bằng túi nhựa đi tới.
Diệp Trạch Đào nghi hoặc cầm lấy gói bưu kiện, xem xem quả nhiên là gửi cho mình.
Loại bưu kiện kiểu này cũng thường nhận được. Diệp Trạch Đào cũng không quá bất ngờ, chỉ có điều nghĩ không ra ai gửi đến thôi, và cũng không quá để ý.
Khẽ mỉm cười với lão Lư:
- Cảm ơn bác.
Lão Lư vội cung kính nói:
- Không có gì, nên thế mà.
Hiện tại, Diệp Trạch Đào rất có quyền thế ở huyện, những người bảo vệ này cũng rất kính trọng.
Mang theo túi bưu kiện này chậm rãi bước về phòng mình.
Diệp Trạch Đào cũng không ra vẻ kiểu cách của một Bí thư huyện ủy, đi làm hoặc đi về cũng không yêu cầu Lam Nhất Thiên và tài xế đưa đón, hắn bảo, làm như vậy về cơ bản là một kiểu lợi dụng chức quyền.
Sau khi Lưu Mộng Y đi rồi, nơi ở của Diệp Trạch Đào yên tĩnh hẳn, cũng không có ai nghĩ đến việc bố trí nhân viên nữ phục vụ đến chỗ hắn nữa.
Tuy nhiên, hàng ngày vẫn có nhân viên phục vụ đến làm những việc như quét dọn vệ sinh, đun nước nóng vân vân.
Diệp Trạch Đào có khi ăn cơm ở tiệm ăn bên ngoài, có khi tự nấu ăn. Diệp Trạch Đào là người xuất thân từ gia đình công nhân, tự nấu cơm ăn cũng không khó khăn gì.
Diệp Trạch Đào muốn làm một tấm gương mẫu mực, làm thay đổi không khí của huyện. Từ trước đến giờ, Diệp Trạch Đào cũng rất phản cảm đối với việc sau giờ làm cấp dưới lợi dụng công quỹ đi ăn uống. Hắn đã cùng nói chuyện với Cam Lệ Bình một lần, hiện giờ Ủy ban kỷ luật ngày nào cũng nhìn chằm chằm vào quán ăn xem có quan chức nào lái xe công vụ đi ăn uống không. Chỉ cần không nói đạo lý một chút, trong huyện xử lý nghiêm minh, thì việc ăn uống trong huyện cũng thay đổi.
Vào đến cửa Diệp Trạch Đào rót một chén trà xong mới ngồi xuống.
Khoảng thời gian này đúng là quá mệt mỏi. Phương án đó rốt cục đã làm được, bây giờ có thể thư giãn một chút.
Hôm nay vừa mới tiễn mấy chuyên gia trong thành phố, cũng chẳng có tốn bao nhiêu tiền. Người của Lưu gia đã trả khoản chi phí, coi như là cha vợ mình đã thể hiện một loại ủng hộ rồi.
Thấy túi bưu kiện để trên bàn, Diệp Trạch Đào nghi ngờ nhìn, cuối cùng mới mở ra xem.
Sau khi mở ra mới phát hiện bên trong cái túi là một bộ quần áo ấm.
Thấy bộ quần áo, Diệp Trạch Đào cảm thấy nghi ngờ, rốt cục là ai gửi đến vậy?
Ý
Lúc Diệp Trạch Đào cầm bộ quần áo lên liền thấy có một tờ giấy.
Cầm tờ giấy lên xem thì thấy một câu viết như thế này: “Mùa đông sắp tới, anh Diệp đừng vất vả quá, nhớ giữ ấm nhé, Triệu Vĩnh Tú chúc anh Diệp luôn khỏe mạnh”.
Triệu Vĩnh Tú?
Trong đầu Diệp Trạch Đào liền hiện ra hình ảnh cô thư ký xinh đẹp thông minh của Cam Lệ Bình.
Hóa ra là cô ta gửi đến.
Xem lại bộ quần áo ấm kia, tuy chẳng phải là hàng hiệu gì, nhưng cũng là một bộ quần áo chất lượng không tồi.
Cầm lấy bộ quần áo chẳng biết phải làm thế nào, trong lòng Diệp Trạch Đào cũng có chút lo lắng.
Hoàn toàn không ngờ có một cô gái gửi quần áo cho mình, lại là một cô gái chẳng có quan hệ gì, cô gái này thật là chu đáo.
Vào tháng mười một, thời tiết đã bắt đầu trở lạnh, Cầm chiếc áo ấm này trong lòng Diệp Trạch Đào thấy ấm áp.
Diệp Trạch Đào không phải là không có quần áo ấm, chỉ có điều đây là lần đầu có một cô gái chẳng có quan hệ gì với hắn lại vì hắn mà mua quần áo, lại còn là bộ quần áo ấm nữa chứ, kiểu tâm tình này cũng có vẻ hơi đặc biệt một chút.
Trả lại ư?
Diệp Trạch Đào cũng có suy nghĩ như vậy, nhưng đây là tấm lòng của người ta, hơn nữa, một bộ quần áo ấm cũng chẳng bao nhiêu tiền, cũng không thể nói là hối lộ.
Chẳng rõ ràng nhận được một bộ quần áo như vậy, Diệp Trạch Đào lại thấy có chút không tốt, điều này khiến cho Diệp Trạch Đào có chút khó xử.
Con gái nhà người ta trên mạng đặt mua một bộ quần áo gửi cho mình, đây chính là tấm lòng của người ta, mình cũng không nên từ chối.
Cảm giác bộ quần áo cũng không tệ chút nào.
Vuốt bộ quần áo này, Diệp Trạch Đào hít một hơi, thôi đi, cứ nhận lấy, nhiều lắm là gọi điện cảm ơn một chút.
Suy nghĩ một hồi, Diệp Trạch Đào đi vào thư phòng tìm cuốn danh bạ của cả huyện, rất nhanh chóng đã tìm thấy số điện thoại của Triệu Vĩnh Tú.
Diệp Trạch Đào lại suy nghĩ, rốt cục có phải cô thư ký của Cam Lệ Bình gửi tới không, có thật là cô gái này làm không.
Khi đã nối được liên lạc, Diệp Trạch Đào chợt nghe truyền đến tai một thứ âm thanh dịu dàng trong điện thoại:
- Anh Diệp, chào anh.
Cũng không xưng hô là Bí thư Diệp mà lại xưng hô như vậy.
Lối xưng hô này Triệu Vĩnh Tú cũng suy nghĩ kỹ trong một thời gian dài mới quyết định gọi như thế, nếu xưng hô là Bí thư Diệp, khác nào coi việc mình gửi quần áo là mờ ám. Xưng là anh Diệp, nếu Diệp Trạch Đào không phản đối thì chẳng phải mình đã kéo gần khoảng cách rồi sao?
Triệu Vĩnh Tú thật ra hôm nay sớm đã điều tra được từ bên hậu cần chuyện bộ quần áo đã gửi tới, biết được việc bảo vệ cổng đã ký nhận, tan ca, Triệu Vĩnh Tú ngồi ở một tiệm ăn nhỏ đối diện với viện số 1 gọi một vài món ăn quan sát tình hình bên trong, cũng thấy cảnh Diệp Trạch Đào cầm theo gói bưu kiện đi về.
Thấy Diệp Trạch Đào nhận gói bưu kiện, trên mặt Triệu Vĩnh Tú liền nở nụ cười. Trong lòng lại cảm thấy bất an, thật sự không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Triệu Vĩnh Tú lúc đó rất xao động. Mặc dù Cam Lệ Bình sẽ giúp mình, nhưng cô còn biết thêm khu kinh tế mới là do một tay Diệp Trạch Đào chủ trì. Việc bố trí nhân sự chắc chắn sẽ do Diệp Trạch Đào chỉ đạo, nếu không chiếm được sự ủng hộ của Diệp Trạch Đào, thì mình coi như xong rồi cũng không chắc