Thời gian ở xã Xuân Trúc làm Đồ Lâm Lệ rất hài lòng. Sau khi đi kiểm tra xã một chuyến, ăn hai bữa cơm nơi thôn quê, thì được Lâm Dân Thư đưa về huyện.
Nhìn xe của Lâm Dân Thư đi theo sau, Diệp Trạch Đào lắc đầu. Tên Lâm Dân Thư này cho rằng kéo vợ của Cao Chấn Sơn đến đây là có thể thao túng toàn xã sao? Suy nghĩ quá đơn giản rồi!
Nhìn về phía mấy vị lãnh đạo, Diệp Trạch Đào có thể thấy được lần này Đồ Lâm Lệ đến đây, đã có ảnh hưởng ít nhiều đối với một vài cán bộ xã.
Lúc xoay người quay trở lại thì Ôn Phương bước đến bên cạnh Diệp Trạch Đào, thì thầm nói:
- Đợi một lát rồi cùng đi ăn nhé!
Diệp Trạch Đào liền gật đầu một cái, hắn biết trong lòng Ôn Phương đang rất hỗn loạn.
Trong hai ngày ở xã, Đồ Lâm Lệ gần như không đếm xỉa gì đến sự tồn tại của Ôn Phương. Điều này chắc chắn làm Ôn Phương cảm thấy áp lực rất lớn.
Lúc về tới văn phòng, Diệp Trạch Đào thấy mọi người trong phòng đều đang ngồi làm việc rất có quy củ. Nhận thấy sau khi không có Khương Quốc Bình ở đây, văn phòng này như nắm chắc trong tay mình, Diệp Trạch Đào cảm thấy rất vui.
Lúc nghĩ đến chuyện Khương Quốc Bình cũng theo xe Lâm Dân Thư về huyện, Diệp Trạch Đào lại cảm thấy Lâm Dân Thư này sẽ còn làm một số chuyện nữa.
- Tiểu Phương, cùng tôi đến trường học xem xét đi.
Thấy Phương Di Mai lén nhìn mình nhiều lần, nghĩ lại thì Diệp Trạch Đào cũng thấu hiểu tâm tình của Phương Di Mai. Thấy vợ Cao Chấn Sơn chạy đến đây giúp đỡ Lâm Dân Thư, trong lòng không thể không lo lắng được.
Phương Di Mai bây giờ rõ ràng đang đứng về phía mình, là người của mình. Chốn quan trường rất ít khi người trung gian được trọng dụng. Không phải người của Lâm Dân Thư, nhất định không được Lâm Dân Thư coi trọng, cũng khó trách Phương Di Mai cảm thấy hoảng hốt.
Cùng Phương Di Mai bước về phía trường trung học.
Sau khi đi được một đoạn, Phương Di Mai không kìm nổi mình, nhỏ tiếng hỏi Diệp Trạch Đào:
- Chủ nhiệm, phải làm sao bây giờ?
Câu hỏi này có ý tứ gì đó.
Diệp Trạch Đào chỉ về phía trường trung học đang được xây dựng lại, nói:
- Cô xem, chỉ cần chúng ta muốn làm chuyện gì thì nhất định có thể làm được chuyện đó. Dự án xây trường học này ban đầu mọi người chỉ muốn tu sửa lại nó một chút là được rồi. Tình hình bây giờ như thế nào rồi? Không phải là đã thay đổi rồi sao?
Những lời Diệp Trạch Đào nói rất có hàm ý. Nghe những lời này của Diệp Trạch Đào, lại thấy dáng vẻ điềm tĩnh của Diệp Trạch Đào, không biết thế nào mà những bất an trong lòng Phương Di Mai cũng giảm bớt đi ít nhiều.
Có lẽ sau lưng Diệp Trạch Đào thật sự có một thế lực còn mạnh hơn của Lâm Dân Thư.
Hai người bước về phía trường học. Xem ra tốc độ thi công của nơi này rất nhanh. Sau khi quan sát công trường một hồi, trong lòng Diệp Trạch Đào cảm thấy rất vừa ý.
Thấy giám đốc dự án bước tới nghênh đón, Diệp Trạch Đào hỏi:
- Thế nào, có thể hoàn thành theo đúng kế hoạch không?
Giám đốc dự án mỉm cười nói:
- Nếu gấp rút thi công thì tháng tư năm sau chắc chắn có thể xây xong.
Diệp Trạch Đào gật đầu nói:
- Những cái khác đều là việc nhỏ, quan trọng là chất lượng. Các anh phải biết nơi này là để cho lũ nhỏ học tập. Tương lai của toàn xã nằm ở nơi đây cả!
Giám đốc dự án nghiêm túc nói:
- Xin chủ nhiệm Diệp cứ yên tâm. Tôi đã nói rồi, chất lượng chính là cốt yếu. Cho dù không phải đang làm vì tiền. Chúng tôi cũng phải xây dựng một ngôi trường có chất lượng cao.
Lúc này Hiệu trưởng Ngưu cũng đi tới.
Thấy Diệp Trạch Đào, Hiệu trưởng Ngưu vui vẻ nói:
- Chủ nhiệm Diệp à, bây giờ mỗi lúc không có chuyện gì làm là mọi người lại tán chuyện về nơi này. Cậu xem triển bản trước mặt kia, ngày nào cũng có thôn dân đến đây ngắm nhìn. Có một ngôi trường như vậy, công việc dạy học của xã chúng ta được bảo đảm rồi.
- Hiệu trưởng Ngưu, trời sắp trở lạnh rồi. Tôi có nhờ người ở tình tiến hành hoạt động quyên góp. Không lâu nữa sẽ có một chuyến chở các loại quần áo được đưa đến đây. Chúng ta nhất định không để lũ trẻ vì thời tiết mà làm ảnh hưởng đến học tập đâu!
Phương Di Mai vẫn ở bên cạnh Diệp Trạch Đào nghe mọi người nói chuyện. Cô có cảm giác Diệp Trạch Đào này không chỉ đơn thuần là một cán bộ. Người này quả thật rất tốt!
Tuy nhiên, Phương Di Mại lại cảm thấy từ trên người Diệp Trạch Đào hiện lên một hình ảnh viên quan tốt một lòng vì nhân dân.
Trong lòng nảy sinh ra một cảm giác rất kì lạ. Chốn quan trường bây giờ chẳng lẽ thật sự có một người toàn tâm toàn ý vì nhân dân sao?
Diệp Trạch Đào này rốt cuộc có mấy phần là giả đây?
Hiệu trưởng Ngưu nghe được lời này của Diệp Trạch Đào liền cảm thấy rất cảm động, nói:
- Chủ nhiệm Diệp, nói thật là hàng năm chứng kiến thấy tình hình học tập của lũ trẻ vào mùa đông, trong lòng tôi đều cảm thấy khó chịu. Xã Xuân Trúc nghèo quá! Chúng tôi cũng đã nghĩ rất nhiều biện pháp nhưng đều không hiệu quả. Tôi tin sang năm sẽ tốt hơn nhiều!
Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu, nói:
- Chỉ cần chúng ta chăm chỉ làm việc, khó khăn thế nào cũng có thể vượt qua!
Sau khi đi kiểm ta một lượt, Diệp Trạch Đào và Phương Di Mai quay trở về văn phòng.
Trên đường đi, Phương Di Mai vẫn luôn quan sát Diệp Trạch Đào. Trong lòng có rất nhiều tò mò về Diệp Trạch Đào. Người vào làm trong chính quyền xã muộn hơn mình này rốt cuộc trong lòng đang nghĩ cái gì?
Cơm tối là do Ôn Phương sắp xếp. Hai người đến một quán ăn nhỏ, nơi đây là đại viện. Ông chủ là người bản địa, quán ăn là nhà của họ, được phân ra thành rất nhiều gian. Hai người bước vào một gian và ngồi ở đó. Sau khi đồ ăn được bày lên, Ôn Phương rót cho Diệp Trạch Đào một chén rượu đầy và nói:
- Thật ra tôi vẫn thích tự mình làm đồ ăn. Ăn như vậy mới thoải mái. Ăn đồ ăn ở quán nhiều không tốt.
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Công việc chính của cán bộ bây giờ là uống rượu và ăn cơm mà!
Ôn Phương liền cười, nói:
- Anh cũng là cán bộ đấy!
Diệp Trạch Đào nói:
- Nếu như nước ta quy định một điều, không cho