Nhìn thấy những bài báo ở trên mạng, sắc mặt của Diệp Trạch Đào rất khó coi, tuy rằng mình ở huyện Lục Thương đã bắt đầu triển khai, nhưng, dường như dư luận ở trong tay một số người, vẫn đang lấy chuyện của tập đoàn Tam Dương để bình luận hoàn cảnh đầu tư của huyện Lục Thương.
Thấy tình trạng truyền thông hiện nay, đã phản đối việc lấy sản nghiệp dân tộc làm thí điểm thật sự không ít.
Đặc biệt là Đan Tiến Xương dường như canh giữ nơi này không rời, mỗi ngày cũng đều làm ra một chút chuyện.
Nên có một chút biện pháp, nếu còn tiếp tục như vậy, đúng là sẽ bị bọn họ làm ra một số chuyện không cần thiết.
Lúc đang suy nghĩ sự việc, Trịnh Tiểu Nhu gọi điện thoại tới, mới bắt máy lên đã hỏi:
- Trạch Đào, Đan Tiến Xương đã đến huyện của các anh, đã làm ra không ít chuyện, có phải đã làm khó anh không?
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Em cũng quan tâm đến sao?
Trịnh Tiểu Nhu lại nói:
- Ba cũng có quan tâm, không chỉ có ba quan tâm, trong thành phố rất nhiều người đều để ý. Trung ương đem huyện Lục Thương làm huyện thí điểm, bên trong chuyện này bao gồm rất nhiều nội dung, đã kích thích thần kinh của rất nhiều người. Đan Tiến Xương là người của Tôn hệ, nhưng, theo em được biết, ông ta cũng đã đầu quân về phía Vi hệ, lần này nhận nhiệm vụ mà đến đây, anh phải chú ý một chút mới được.
Diệp Trạch Đào ra vẻ thoải mái nói:
- Yên tâm, chuyện này anh có thể đối phó.
- Nếu không được, em sẽ kêu ba đến gây áp lực?
Trịnh Tiểu Nhu đúng là quan tâm chuyện của Diệp Trạch Đào còn hơn chuyện của cô, đã trực tiếp nghĩ đến việc sẽ nhờ Trịnh Thành Trung tạo áp lực.
- Giờ chưa cần thế, anh sẽ xử lý.
Đương nhiên Diệp Trạch Đào không hi vọng Trịnh Thành Trung sẽ nhúng tay vào, nếu làm như vậy, thứ nhất cho thấy mình không có năng lực, thứ hai là sẽ gây ra các cuộc tranh đấu giữa các cấp trên, điều đó là điều mà mình không muốn thấy.
Chuyện mình đến huyện Lục Thương đã gây sự chú ý cho rất nhiều người, động một tí liền nhờ cấp trên tạo áp lực, đương nhiên Diệp Trạch Đào không hi vọng chuyện này.
Hơn nữa, Diệp Trạch Đào cảm thấy ngay cả một Bộ trưởng cũng làm không xong, thì làm sao có thể giải quyết chuyện về sau.
Trịnh Tiểu Nhu suy nghĩ một hồi nói:
- Vậy được, trước tiên anh tự xử lý, nếu không được thì nói.
Vừa mới nói xong điện thoại, Tôn Lôi liền đi vào.
Mấy ngày nay tâm trạng của Tôn Lôi rất không tốt, dẫn đến một dự án lớn, vốn cho rằng có thể lợi dụng dự án này ở huyện để có thể thu được nhiều lợi ích. Nhưng mà, ba dự án đó của Diệp Trạch Đào mới được triển khai đã lập tức hạ thấp thành tích của mình, lại nhìn thấy tình trạng trong huyện, anh ta mới phát hiện cho dù mình dùng đủ mọi biện pháp, nhưng lại không thu được nhiều kết quả.
- Bí thư Diệp, tập đoàn Tam Dương có một yêu cầu.
- Yêu cầu gì?
Thấy Tôn Lôi bước vào đã nói câu này Diệp Trạch Đào liền nhìn Tôn Lôi.
- Là như vậy tập đoàn Tam Dương quyết định lần này đưa vào huyện của chúng ta một khoản tiền thưởng nhất định để phát triển ngành bất động sản.
Phát triển ngành bất động sản?
Diệp Trạch Đào có chút không hiểu, rốt cuộc tập đoàn Tam Dương muốn làm gì?
Diệp Trạch Đào gật gật đầu nói:
- Chỉ cần là chuyện có lợi cho sự phát triển của huyện Lục Thương, chúng ta đều phải ủng hộ.
Tôn Lôi lại nói:
- Khu đất mà tập đoàn Tam Dương đến định cư có một mảnh đất trống, tập đoàn Tam Dương muốn tạo ra một khu thương mai nhỏ ở đó, nếu có thể làm thành, mảnh đất đó sẽ được sử dụng.
Diệp Trạch Đào hơi chau mày, trước kia mảnh đất đó của khu kinh tế mới nếu nói đó là mảnh đất trống, dựa vào phương án triển khai phát triển của Diệp Trạch Đào, mảnh đất đó sẽ là một nơi rất quan trọng. Hơn nữa, phát triển bất động sản trong khu kinh tế mới, như vậy đúng là muốn làm loạn mà.
Muốn làm khu kinh tế mới trở thành một khu thương mại nhỏ, khu kinh tế mới vẫn sẽ là khu kinh tế mới sao?
Diệp Trạch Đào không có nóng lòng nói chuyện, cứ như vậy nhìn Tôn Lôi cũng muốn nghe xem rốt cuộc Tôn Lôi còn có chuyện gì muốn nói.
Tuy rằng Tôn Lôi thấy sắc mặt của Diệp Trạch Đào có chút thay đổi, vẫn tiếp tục nói:
- Tập đoàn Tam Dương đã ủng hộ rất nhiều cho các xí nghiệp ở huyện chúng ta lúc bọn họ phát triển bất động sản, mảnh đất đó không hoàn toàn phụ thuộc vào bọn họ. Mặt khác, đưa ra yêu cầu huyện chúng ta phải miễn thuế thu nhập cho các dự án trong vòng năm năm.
Diệp Trạch Đào hỏi:
- Chủ tịch huyện Tôn, anh cho rằng chuyện này có thể thực hiện sao?
Lúc này Diệp Trạch Đào đã tức giận, trước tiên không nói đến việc phát triển bất động sản trong khu kinh tế mới là một hành vi làm loạn, lại muốn chiếm đất không tốn tiền, miễn thuế cho bọn họ trong vòng năm năm đúng là chuyện hoang đường, thiệt thòi như vậy mà Tôn Lôi dám đồng ý.
Thật ra Tôn Lôi cũng biết Diệp Trạch Đào sẽ không đồng ý, nhưng, tập đoàn Tam Dương cũng tạo áp lực, không những một tỷ tám ở trong đây sẽ được chuyển đi, hơn nữa về phía Tôn hệ, cũng sẽ tiến hành rút khỏi. Trong suy nghĩ của Tôn Lôi, lợi ích của huyện Lục Thương căn bản không thể so với những đầu tư của tập đoàn Tam Dương.
Hôm nay Tôn Lôi đã nhận được cuộc gọi của ba, kêu mình cố gắng thực hiện thúc đẩy để đạt được lợi ích của tập đoàn Tam Dương.
Ngược lại Diệp Trạch Đào hỏi một câu khiến cho Tôn Lôi có chút khó nói, tuy nhiên, vẫn nói:
- Huyện Lục Thương chưa từng có được sự đầu tư lớn như vậy, thực hiện các dự án của tập đoàn Tam Dương, sẽ đem lại cho huyện của chúng ta không ít cương vị công tác, còn đủ để kéo kinh tế vựt dậy, còn thúc đẩy phát triển tổng sản lượng kinh tế ở huyện của chúng ta.
Diệp Trạch Đào thấp giọng nói:
- Rất nhiều lợi ích bị người ta lấy đi, chúng ta bị mất một khoảng tiền rất lớn, Chủ tịch huyện Tôn, huyện Lục Thương của chúng ta đều là thằng ngốc sao?
Sắc mặt của Tôn Lôi biến đổi một chút, cuối cùng cũng nói:
- Lôi kéo sự đầu tư của một xí nghiệp lớn đúng là không dễ dàng, nếu đối phương rút vốn, sẽ có ảnh hưởng rất lớn, ai sẽ là người chịu trách nhiệm?
- Nếu có tình huống như vậy xảy ra, muốn rút vốn thì rút liền đi, trách nhiệm này tôi sẽ gánh vác.
Diệp Trạch Đào trầm giọng nói.
Tôn Lôi không ngờ Diệp Trạch Đào lại kiên quyết như vậy, ngây người một chút,