Lúc Hô Diên Ngạo Bác trở về, thấy Diệp Trạch Đào đang ngồi đó nói chuyện với Triệu Hương Lăng, liền cười nói:
- Lần này con đến thành phố lại chọc người ta rồi!
- Không còn cách nào, cũng không muốn trêu chọc, đánh người xong mà còn làm loạn, nhìn chẳng vừa mắt chút nào!
Hô Diên Ngạo Bác mỉm cười ngồi xuống nói:
- Con nói một chút suy nghĩ của con đi.
Biết Diệp Trạch Đào không phải là một người nóng tính, ông ta cũng muốn nghe ý kiến của Diệp Trạch Đào.
- Con nghĩ như vậy, chuyện này làm không ra được nhiều thứ đâu, chỉ nghĩ là sẽ tăng cường lực lượng cho tỉnh Tây Giang một chút thôi, nếu không mọi nơi đều bị động!
Hô Diên Ngạo Bác hơi hơi gật đầu nói:
- Không sai, đây là một cơ hội, các cấp ở Tỉnh đều có một chút nhân tài, tuy nhiên, trong tay con chắc đã có không ít người.
Biết Hồ Diên Ngạo Bác biết được tình huống của mình, Diệp Trạch Đào nói:
- Con chỉ có một người, đó là muốn đưa Phương Khởi Hùng ở bên ông Lưu đến tỉnh Tây Giang.
Hồ Diên Ngạo Bác hỏi một chút tình huống của Phương Khởi Hùng, mỉm cười nói:
- Nếu đã tham gia vào hành động lớn như vậy, chỉ đưa một người đi, vậy thì có một số chút thiệt thòi đó, chuyện này con khỏi lo nữa, chơi trò mất tích thì mất tích vậy, đây chính là chuyện của hai ngày nay, khó được mọi người thống nhất ý kiến, nhưng cũng có thể thử một lần.
Hồ Diên Ngạo Bác cũng hiểu được một phần, chưa nói chuyện này đã kết hợp mình với Trịnh Thành Trung, Vi Hoành Thạch kia vì bảo vệ Mạc Thiên Xuyên, cũng không thể không đứng về phía mình, lời nói của ba Uỷ viên thường vụ, chuyện gì cũng không thể làm.
Trong lúc đang ăn, Triệu Hương Lăng liền lấy chiếc điện thoại, gọi một hồi, nói với Diệp Trạch Đào:
- Con cũng nhanh lên, chúng ta cùng đến đó, Thiến Ảnh lại hỏi chúng ta khi nào thì tới.
Hồ Diên Ngạo Bác nghe được những lời này, vội cười nói:
- Được, buổi tối tôi có một hoạt động, hai người tham gia được thì tốt.
Sau khi Hồ Diên Ngạo Bác đi rồi, Diệp Trạch Đào cũng lái xe chở Triệu Hương Lăng cùng đến tham gia lễ ra mắt của Tô Thiến Ảnh.
Đến đây rồi mới phát hiện, rất nhiều người đến đây, một làn xe sang trọng chạy vào, có rất nhiều trai thanh gái lịch đến đây.
Phen này tổ chức có vẻ lớn. Mời không ít người!
Rất nhiều cô gái mặc những bộ lễ phục xinh đẹp,. Bộ ngực trắng như tuyết làm cho người ta hoa cả mắt.
Nhìn thấy những phần thân thể bị lộ ra của các cô gái này, Diệp Trạch Đào nghĩ, sao các nước phương Tây lại thích những loại quần áo này, chẳng lẽ muốn đám đàn ông nhìn hoa cả mắt sao?
Khi xem lại quần áo của mình và Triệu Hương Lăng, Diệp Trạch Đào cười nói:
- Mẹ nuôi, hình như quần áo của hai chúng ta không phù hợp rồi!
Bộ đồ Triệu Hương Lăng mặc rất đơn giản, Diệp Trạch Đào cũng chỉ mặc bộ đồ jacket, nếu ở nơi khác, quần áo của hai người họ cũng không phô trương. Nhưng mà, đến nơi đám người có quần áo xa hoa, nơi có những người xa hoa như vậy, thì rất chói mắt.
Triệu Hương Lăng thật không nghĩ tới sẽ như vậy, hơi sửng sốt, liền cười nói:
- Lo nhiều quá làm gì, chúng ta mặc gì cũng cần người khác phải bận tâm sao?
Diệp Trạch Đào vốn không hề gì, liền cười nói:
- Mẹ nuôi nói đúng.
Thấy quần áo của Diệp Trạch Đào và Triệu Hương Lăng không phù hợp với hoàn cảnh. Vài người nhíu nhíu mày.
- Hôm nay Thiến Ảnh rất bận. Chúng ta đừng có quấy rầy nó, mẹ cũng đã nói qua với nó rồi, ngồi xuống xem đi.
Triệu Hương Lăng vẫn là người khiêm tốn, nói với Diệp Trạch Đào một câu, hai người liền hướng vào trong mà đi.
Phía trên một cái bàn tròn nhỏ có tên, dò số của chỗ ngồi, Triệu Hương Lăng và Diệp Trạch Đào ngồi xuống.
Có rất nhiều chiếc bàn tròn nhỏ, nhìn thấy một số người có thân phận đều ngồi vào các bàn đó.
Diệp Trạch Đào thấy tình huống này liền cười và hạ giọng nói:
- Chắc không có bao nhiêu người biết mối quan hệ giữa mẹ và Thiến Ảnh phải không?
- Cơ bản chào hỏi đều thông qua dì Ngô của con , cũng không có nói ra ngoài.
Diệp Trạch Đào hơi gật gật đầu, khó trách nhiều người không biết được tình hình, nếu biết được, sớm đã có người ra chào đón.
Tuy nhiên, Triệu Hương Lăng vừa mới ngồi xuống, có một người xem ra đây là một nhân vật rất nổi tiếng bước qua, tới bên cạnh Triệu Hương Lăng. Cung kính nói:
- Chủ nhiệm Triệu, cô đã đến?
Triệu Hương Lăng mỉm cười nói:
- Hôm nay các anh bận rộn, đừng lo cho tôi.
Thấy người kia nhìn Diệp Trạch Đào, Triệu Hương Lăng nói:
- Đây là con nuôi của tôi, tên là Diệp Trạch Đào, theo tôi qua đây xem.
Người này vội nắm tay Diệp Trạch Đào nói:
- Xin chào!
Thoạt nhìn ông ấy không có biết nhiều về Diệp Trạch Đào.
Triệu Hương Lăng mỉm cười nói:
- Người này là Chủ tịch Hội đồng quản trị Cao Đại Phú của công ty điện ảnh và truyền hình.
Diệp Trạch Đào cũng nể mặt, đứng dậy cùng bắt tay chào hỏi với đối phương.
Đối với tình hình ở thành phố Diệp Trạch Đào cũng không rõ lắm, cũng không hỏi quá nhiều.
Đang nói chuyện, Diệp Trạch Đào phát hiện đó là đạo diễn mà mình từng thấy qua, kêu là Trương Phong, mặt mày như người nộm vậy, mặc nguyên bộ Tây phục, đang nắm tay một nữ minh tinh điện ảnh mặc đồ hở han, đang đi tới hướng này. Cao Đại Phú thấy Trương Phong qua đây, vội nói với Diệp Trạch Đào:
- Rất xin lỗi, tôi phải đi tiếp đón khách.
Nói xong lời này, ngay lập tức Cao Đại