Ba người ở chỗ Bí thư Hạo vũ nói chuyện một hồi. Sau đó, Diệp Trạch Đào mới cùng Trịnh Thành Trung dời khỏi nhà Bí thư Hạo Vũ.
Có thể nhìn ra Trịnh Thành Trung còn vui mừng hơn Diệp Trạch Đào.
- Rất tốt, hôm nay con đối đáp rất tốt!
Ngồi trên xe Trịnh Thành Trung nói với Diệp.
Lý Minh Thủy bí thư của Trịnh Thành Trung thật sự rất kinh ngạc, Diệp Trạch Đào không ngờ lại chạy đến cả chỗ của Bí thư Hạo Vũ!
Trong lòng Lý Minh Thủy thầm nghĩ, Diệp Trạch Đào quả là người không đơn giản!
Nếu như Lý Minh Thủy biết được quan hệ giữa Trịnh Tiểu Nhu và Diệp Trạch Đào thì đã không đến nỗi giật mình như vậy. Khi phát hiện Bí thư Hạo Vũ muốn gặp Diệp Trạch Đào, gã thật sự giật mình. Hiểu rằng Diệp Trạch Đào không non nớt như cái tuổi của hắn, đã lọt vào mắt của những người cấp cao nhất trong chính trị. Đối với Diệp Trạch Đào, Lý Minh Thủy chỉ có một suy nghĩ duy nhất là cần thắt chặt hơn nữa quan hệ với Diệp Trạch Đào.
Làm Thư ký của Trịnh Thành Trung, tức là Lý Minh Thủy và Trịnh gia có một mối quan hệ vinh quang. Vốn dĩ đang lo lắng Trịnh Thành Trung không có người kế nghiệp, nhưng từ khi biết đến sự tồn tại của Diệp Trạch Đào, Lý Minh Thủy hiểu rằng Trịnh gia đã chuyển trọng tâm sang cho Diệp Trạch Đào.
Ngồi ở vị trí kế bên tài xế lái xe, Lý Minh Thủy đã suy nghĩ rất nhiều.
Trong lúc Lý Minh Thủy đang suy nghĩ thì Trịnh Thành Trung nói với gã:
- Minh Thủy, cậu cũng đã theo tôi một thời gian rồi, có nghĩ đến đến nơi khác làm việc không?
Lời nói này làm Lý Minh Thủy rất sửng sốt, trong lòng thầm nghĩ, lẽ nào Trịnh Thành Trung có điều gì không hài lòng với mình?
- Bí thư Trịnh, ở bên cạnh ông tôi có thể học được rất nhiều thứ.
Chần chừ một chút Lý Minh Thủy nói.
Trịnh Thành Trung mỉm cười nói:
- Minh Thủy, anh là người mà tôi tin tưởng nhất, không thể theo tôi suốt cả đời được. Đến nơi khác rèn luyện một chút thì bước tiếp theo tiền đồ phát triển của cậu mới càng rộng mở!
Diệp Trạch Đào sửng sốt, Trịnh Thành Trung sao có thể nói những lời này trước mặt mình?
Nghĩ lại Diệp Trạch Đào dường như đã hiểu ý của Trịnh Thành Trung.
Lý Minh Thủy đã đi theo Trịnh Thành Trung nhiều năm nay, là một nhân vật quan trọng trong thế lực của Trịnh gia. Hiện nay, lực lượng Trịnh hệ cho dù là cố ý hay vô ý đều bắt đầu vây quanh Lý Minh Thủy. Tiếp tục thế này, sẽ làm cho lực lượng Trịnh hệ bị phân hóa.
Nếu không có sự tồn tại của mình, Trịnh Thành Trung đương nhiên sẽ rất vui vẻ trước tình hình này. Nhưng hiện giờ Trịnh Thành Trung đã có người con rể là mình, lại sắp có thêm thằng cháu ruột. Trịnh Thành Trung tất nhiên phải tiến hành một số sắp xếp, để Lý Minh Thủy ra đi một là muốn nhắc nhở mọi người rằng Lý Minh Thủy chỉ là một thư ký. Hai là, nếu Lý Minh Thủy không có hai lòng, thì sẽ là một nhân tài đáng dùng, bên cạnh đó cũng có thể bồi dưỡng thành lực lượng kiên trung của Trịnh hệ.
Nhanh chóng nghĩ mọi việc một lần, Diệp Trạch Đào mới phát hiện Trịnh Thành Trung muốn thông qua việc này chỉ đạo mình.
Ngẫm lại thủ đoạn của Trịnh Thành Trung, trong lòng Diệp Trạch Đào thầm nghĩ, một người đã ngồi lên chức cao như Trịnh Thành Trung, thì dùng một người không thể dùng quá lâu. Nếu như dùng quá lâu, thật ra sẽ làm cho người cấp dưới có cơ hội phát triển chắc chắn.
Việc này chính hắn cũng chưa từng nghĩ tới!
Trịnh Thành Trung và Lý Minh Thủy ở một bên nói chuyện, trong đầu Diệp Trạch Đào lại nảy sinh rất nhiều suy nghĩ.
Trong việc này cần quan tâm đến vấn đề lòng dạ rắn mềm!
Diệp Trạch Đào lại nghĩ đến một vấn đề mấu chốt. Lòng hắn có chút mền yếu, quá đề cao tình cảm. Nếu như mình tăng chức, phát triển không ngừng, bất cứ lúc nào mền lòng cũng có thể làm hại đến hắn.
Đối với việc Trịnh Thành Trung dùng người đã nói cho hắn một việc!
Về đến nhà họ Trịnh, Diệp Trạch Đào không ngờ vẫn nhìn thấy Trịnh Tiểu Nhu ngồi trong nhà.
- Em vẫn còn chưa đi sao?
Diệp Trạch Đào hỏi một cách nghi ngờ.
- Ông xã đã về rồi, em dù có việc cũng phải ở nhà cùng ông xã chứ!
Trịnh Tiểu Nhu không hề để ý tới sự có mặt của cha, cầm lấy áo khoác ngoài của Diệp Trạch Đào treo lên và cười nói.
Trịnh Thành Trung rất ít thấy được bộ dạng này của con gái, ông ta lắc đầu một cái. Trong lòng hết sức phức tạp, đứa con gái này của mình đã mở lòng rồi.
Nhìn bộ dạng này của con gái, Trịnh Thành Trung càng muốn giải quyết tốt chuyện giữa Diệp Trạch Đào và con gái.
Nhìn thấy quan hệ tốt giữa con gái và Diệp Trạch Đào, trong lòng Trịnh Thành Trung nghĩ đổi lại là một người khác, ông tacó thể sẽ không phải đau đầu đến vậy!
Nói thật lòng, Trịnh Thành Trung muốn lợi dụng quyền thế trong tay của mình ép Diệp Trạch Đào kết hôn với con gái mình. Nhưng đồng thời Trịnh Thành Trung cũng hiểu rằng sau lưng Diệp Trạch Đào vẫn còn tồn tại nhiều mối quan hệ khác nhau, suy nghĩ của ông căn bản là không có cách nào thực hiện được.
Thầm thở dài một tiếng. Hiện tại chỉ có thể duy trì như thế này!
Thoáng nhìn xuống bụng của con gái, Trịnh Thành Trung ít nhiều cũng có chút an ủi. Nếu chính thức gả con gái, sinh ra đứa con lại mang họ của kẻ khác. Như thế này lại tốt, con gái sinh ra đứa con lại mang họ Trịnh, bản thân cũng coi như có người nối dõi.
Suy nghĩ vòng vo nhiều lượt, Trịnh Thành Trung mới nói với Diệp Trạch Đào:
- Trạch Đào, con theo bố vào thư phòng, bố có chuyện muốn nói với con.
Rồi lại nhìn về phía Trịnh Tiểu Nhu nói:
- Con bận việc gì thì cứ đi làm đi.
Trịnh Tiểu Nhu cười đáp:
- Chuyện bí mật gì chứ, con cũng không được nghe sao?
Trịnh Thành Trung cười đáp:
- Con gái trong nhà làm việc của con là được rồi, không cần lo tới việc của đàn ông!
Trịnh Tiểu Nhu hướng về phía Diệp Trạch Đào nói:
- Vậy cũng được, hai người nói chuyện, em đi tìm Mộng Y.
Nói xong, cầm chiếc túi rồi ra ngoài luôn.
Bây giờ Trịnh Tiều Nhu trước mặt mình càng tỏ ra phong tình vạn chủng.
Nhìn thấy dáng vẻ như vậy của Trịnh Tiểu Nhu. Diệp Trạch Đào làm sao không hiểu chứ, Trịnh Tiểu Nhu muốn đem hết những gì đẹp nhất thể hiện trước mặt hắn.
Nhìn bóng con gái đã khuất, Trịnh Thành Trung nói:
- Con lại đây, bố có việc muốn nói với con.
Hai người đi vào thư phòng của Trịnh Thành Trung.
Đây là lần đầu tiên Trịnh Thành Trung trịnh trọng nói chuyện với hắn như vậy.
Diệp Trạch Đào không hề biết gì về suy nghĩ của Trịnh Thành Trung, nhìn dáng vẻ nghiêm túc như vậy của Trịnh Thành Trung, Diệp Trạch Đào trong lòng có chút bất an.
Sau