Lại nói đến Tống Gia Thành, sau khi cùng với một số lãnh đạo quay về khách sạn, tâm trạng cực kì không vui. Hôm nay thật là mất mặt, muốn dẫn theo những người này đến để thay đổi cách nhìn của bọn họ, huyệt thái dương của Tống Gia Thành liên tục nhảy.
Chỉ là một Bí thư huyện uỷ nho nhỏ mà dám làm mình mất mặt trước nhiều người như thế.
Lại nghĩ đến dự án đó rất có khả năng sẽ thất bại, Tống Gia Thành kích động đến muốn đánh người.
Lúc đó Lục Tiến Trung chạy lại nói:
- Phó chủ tịch thành phố Tống, tôi nghĩ dự án đó thật bại rồi!
Tống Gia Thành cũng không nghĩ rằng một dự án đang tốt lành thế nói thất bại thì thất bại rồi, doanh nghiệp đó xem tiền chẳng là gì cả, tay cầm điếu thuốc hút nói:
- Cậu xem Ôn Phương có thể xoay chuyển được không?
Lục Tiến Trung phủi miệng nói:
- Chủ tịch thành phố Tống, không phải tôi ở sau lưng Ôn Phương nói xấu cô ta, tôi nghĩ cô ta đi lại với cậu thanh niên đó gần gủi như thế, không chừng cô ta còn nói giúp cho cậu thanh niên đó nữa.
Lục Tiến Trung cũng có thể nhìn ra, Chủ tịch thành phố Tống có ý với Ôn Phương, hôm nay Ôn Phương đi với vị Bí thư trẻ tuổi đó, tâm trạng của Chủ tịch thành phố Tống chắc chắn sẽ không vui.
Tống Gia Thành vừa nghe thấy lời đó, tâm trạng càng thêm không vui nói:
- Nghe nói người đó là Bí thư huyện uỷ họ Diệp đúng không?
Lục Tiến Trung nói:
- Tôi đã tìm hiểu một chút rồi, nghe nói là Bí thư huyện uỷ huyện Lục Thương của tỉnh Tây Giang.
Tống Gia Thành khẽ gật đầu nói:
- Được rồi, chuyện này đừng nói nữa, chúng ta là cán bộ lãnh đạo, phải bao dung các đồng chí cấp dưới một chút mới được!
Lục Tiến Trung vội nói:
- Chủ tịch thành phố Tống nói rất đúng, tôi cho rằng công tác ở thành phố quan trọng hơn!
Miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng đang thầm mắng, ai mà không biết Tống Gia Thành đã để ý Ôn Phương!
Nhìn thấy Lục Tiến Trung đi ra ngoài, suy nghĩ trong lòng Tống Gia Thành vốn không có bao dung như lời nói trên môi, lữa ghen trong lòng đang bừng cháy.
Dập tắt điếu thuốc đang cầm trong tay, Tống Gia Thành gọi điện thoại cho một người bạn học cũ đang đảm nhiệm chức chủ nhiệm văn phòng của trường đào tạo Đảng uỷ của tỉnh Tây Giang.
- Anh Nguỵ, Tôi là Tống Gia Thành!
Nguỵ Hải Sanh có chút bất ngờ, người bạn cũ trong thời đại học của mình hôm nay rốt cuộc có chuyện gì mà gọi đến, vội cười nói:
- Chuyện tiến cử vào Uỷ viên thường vụ của ông như thế nào rồi?
Hai người nói chuyện đó một lúc, sau khi nói xong, Tống Gia Thành mỉm cười nói:
- Bạn cũ, hôm nay xảy ra một chuyện!
Nói xong liền kể chuyện Diệp Trạch Đào làm mất mặc mình, kể xong nói:
- Đồng chí đó của tỉnh Tây Giang các cậu thật là mạnh mẽ!
Nguỵ Hải Sanh thật sự không hiểu chuyện của Diệp Trạch Đào lắm, trong lòng chỉ nghĩ đó cũng chỉ là một Bí thư huyện uỷ mà thôi, cười nói:
- Cả gan dám làm bể mặt của Chủ tịch thành phố Tống chúng ta, phải cho hắn ta biết tay mới được.
Tống Gia Thành cười nói:
- Ở chổ các anh không phải có khoá học gì đó sao? phải bồi dưỡng thêm cho các đồng chí trẻ tuổi chứ!
Nguỵ Hải Sanh cười nói:
- Đúng lúc, có một khoá học trong hai năm do chuyên gia đứng lớp, như vậy đi, để cho hắn ta đến học tập, luyện tập một chút, tăng cường nhận thức tư tưởng một chút!
Làm một chuyện như vậy đối với Nguỵ Hải Sanh mà nói thì đó không phải việc khó, Lúc trước chỉ cần điện một cuộc điện thoại là có thể làm được. Ông ta tin tưởng rằng ở trên thành phố cũng sẽ nể mặt mình, chẳng qua chỉ là một Bí thư huyện uỷ mà thôi. Nghe nói ở huyện Lục Thương đang làm thí điểm, rất nhiều người đang chú ý đến huyện Lục Thương, đó cũng chỉ là một cử chỉ làm ơn mà không mất công sức.
Tâm trạng của Tống Gia Thành lập tức trở nên tốt hẳn lên, họ Diệp đó không phải mạnh mẽ lắm sao? Vậy cũng tốt, để cho hắn ta đến học tập ở trường Đảng uỷ hai năm, học tập xong thì mọi chuyện cũng đã quá muộn rồi!
Gọi xong điện thoại, Tống Gia Thành cười lớn tiếng, có thời gian, sự việc này dường như khiến cho người khác tiến bộ, nhưng thực ra không phải khiến cho người khác tiến bộ, mà là một cái bẫy. Sau thời gian hai năm, có lẽ Diệp Trạch Đào đã lạc hậu hơn rất nhiều người.
Ngồi ở đó, lúc nghĩ đến người đẹp Ôn Phương đang ngồi cùng với chàng trai bảnh bao Diệp Trạch Đào đó, sự vui mừng lúc nảy đã vội dập tắt, cầm lấy điện thoại gọi cho Ôn Phương.
Lúc này Ôn Phương đang rất thân mật trò chuyện với Hà Lan Huyên, hai người đã xưng hô chị em với nhau.
Lúc nhìn thấy số điện thoại của Tống Gia Thành gọi đến, Ôn Phương liền nói với Diệp Trạch Đào:
- Điện thoại của Chủ tịch thành phố Tống!
Trần Hỉ Toàn hừ một tiếng nói:
- Ai chứ, đừng quan tâm đến ông ta!
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Nhận đi, để xem ông ta nói gì.
Lúc này Ôn Phương mới bắt máy.
Điện thoại vừa thông, Tống Gia Thành trầm giọng nói:
- Đồng chí Ôn Phương, làm gì thế, điện thoại mà cũng không bắt?
- Chủ tịch thành phố Tống, ở đây ồn quá, không nghe thấy.
Lúc này Tống Gia Thành mới nói:
- Công việc dự án của cô làm tới đâu rồi?
- Có vấn đề rất lớn, tôi cũng không có cách nào!
- Được rồi, không có việc gì nữa thì về đi, mỗi tập đoàn đều có quan niệm riêng của họ!
Âm thanh của điện thoại ở chế độ cực lớn, mọi người đều nghe thấy lời nói của Tống Gia Thành.
Lúc này Hà Lan Huyên nhận lấy điện thoại nói:
- Là Chủ tịch thành phố Tống phải không, hôm nay thư ký Ôn cùng tôi dạo phố, tôi thay mặt cô ta xin phép một ngày, ông thấy thế nào!
Không ngờ rằng Hà Lan Huyên lại tiếp điện thoại, Tống Gia Thành sửng sốt, đành cười nói:
- Được chứ, Nếu Hà tổng đã lên tiếng, vậy thì để cho Ôn Phương cùng với cô vậy!
Hà Lan Huyên cũng là một người vui tính, mỉm cười nói:
- Thư ký Ôn cùng với đồng nghiệp cũ lâu ngày gặp nhau, bọn họ đang nhảy múa, hai người họ thật sự nhảy rất đẹp!
Nói xong câu đó, Hà Lan Huyên tắt máy, ném đôi mắt quyến rũ về phía Diệp Trạch Đào:
- Có ý nghĩa chứ?
Câu nói này làm cho mặt Diệp Trạch Đào đỏ lên.
Trần Hỉ Toàn cười ha ha nói:
- Ngày xui xẻo của Tống Gia Thành, cứ như vậy đi, để cho ông ta thêm tức tối một chút đi!
Ôn Phương thì không vấn đề gì cả, Cô có thể nhìn ra, vợ chồng Trần Hỉ Toàn đang quan sát chuyện của mình và Diệp Trạch Đào.
Một bên ăn, một