Bọn họ ở đây nói chuyện được một lúc thì Trần Đại Tường gọi điện tới.
Nói chuyện điện thoại xong Diệp Trạch Đào nói mọi người:
- Đi thôi, Chủ tịch thành phố Trần lên thành phố rồi, nói là muốn gặp chúng ta.
Lý Tiến Lâm nói:
- Sao Chủ tịch thành phố Trần lại lên thành phố?
Diệp Trạch Đào nói:
- Đến đó thì sẽ rõ.
Mọi người đều cảm thấy ngoài sức tưởng tưởng, Trần Đại Tường sao lại lên thành phố.
Vừa hay Phương Minh Dũng lái xe tới, lại thêm chiếc xe của Diệp Trạch Đào. Mọi người chia làm hai xe đi về hướng văn phòng thành phố.
Phòng làm việc của thành phố Cừ Dương thật ra đặt ở phía dưới của phòng làm việc tại thủ đô. Mỗi lần chỉ cần nộp vài chục ngàn thì đều được cấp phép ở đây, và chỉ cần là người thành phố là có thể ở đây
Diệp Trạch Đào không hề biết rằng bọn họ đã làm gì, chỉ là cảm thấy thành phố làm như vậy rất có thể là để giảm ngắn khoảng cách với lãnh đạo tỉnh mà thôi, không có tác dụng quá lớn.
Xe chạy tới văn phòng thành phố, Diệp Trạch Đào dẫn mọi người vào phòng của Trần Đại Tường.
Bước vào phòng Diệp Trạch Đào không ngờ Tôn Lôi đã đến trước mình.
- Xin chào Chủ tịch thành phố Trần!
Diệp Trạch Đào tỏ ra rất cung kính, vừa vào cửa liền chào hỏi.
Thấy Diệp Trạch Đào bước vào Trần Đại Tường liền hỏi:
- Việc của các cậu xong cả rồi chứ?
- Cũng sắp ổn rồi ạ!
Tôn Lôi cũng đành phải đứng dậy chào hỏi Diệp Trạch Đào.
Trần Đại Tường là thông gia của Vi gia, Tôn gia và Vi gia lại có quan hệ khá thân thiết, Tôn Lôi đương nhiên là có được sự ủng hộ của Trần Đại Tường.
Trần Đại Tường mỉm cười nói:
- Các anh đều đã đến thành phố, nếu không đem được hạng mục nào về thì không được đâu đấy.
Tôn Lôi đáp:
- Chủ tịch thành Trần, lần này tôi đem về hạng mục đầu tư một tỷ tám, ngoài ra còn có thêm hai dự án đầu tư nước ngoài, hai hạng mục này cộng lại cũng hơn một tỷ.
Nghe thấy những lời nói này, Diệp Trạch Đào nhìn sang Tôn Lôi thầm nghĩ, Thằng nhóc này có được những hạng mục như vậy cũng không báo cáo một tiếng, đúng là không coi một bí thư như mình ra gì cả?
Lý Tiến Lâm hiểu được suy nghĩ của Diệp Trạch Đào liền xoay chuyển tình thế nói:
- Bí thư Diệp, Chủ tịch huyện Tôn thật là kín tiếng, có được hạng mục lớn như vậy cũng không nói gì.
Câu nói này làm vẻ mặt của Tôn Lôi biến sắc.
Diệp Trạch Đào mỉm cười đáp:
- Đồng chí Tôn Lôi có thể thu hút đầu tư thành công đó là chuyện tốt. Nhưng đồng chí Tôn Lôi chủ nghĩa anh hùng cá nhân là không tốt, nếu sau này có xảy ra chuyện gì thì vẫn phải nhờ đến sự giúp đỡ của mọi người.
Trần Đại Tường nhìn cục diện này cười ha ha đáp:
- Đồng chí Trạch Đào, lần này anh đến thành phố giải quyết mọi việc rất tốt. Có một người ngồi chấn thủ ở đây, giành được thành quả tốt như vậy là chuyện đáng mừng!
Lý Tiến Lâm cũng không tỏ ra yếu thế nói với Trần Đại Tường:
- Thực ra, thông qua việc làm của Bí thư Diệp, bên phía chúng tôi cũng đã chắc chắn có trong tay hạng mục trị giá vài tỷ rồi.
Tôn Lôi và Trần Đại Tường đều giật mình, lớn giọng quá đi mất, vài tỷ!
Tôn Lôi hỏi lại:
- Có vốn đầu tư lớn như vậy sao?
Thấy Diệp Trạch Đào nhìn sang phía mình gật đầu, Lý Tiến Lâm liền kể lại sự tình cho mọi người nghe lại một lượt.
Nghe xong Lý Tiến Lâm nói, Trần Đại Tường cũng tỏ ra hết sức kích động, nói với Diệp Trạch Đào:
- Đồng chí Trạch Đào, cậu vào đây với tôi một chút.
Đây là một một căn hộ có nhiều phòng, bên trong mới là phòng của Trần Đại Tường, bên ngoài là phòng khách. Lần này Trần Đại Tường đưa Diệp Trạch Đào vào phòng ngủ của ông ta.
Sau khi bước vào phòng, Trần Đại Tường đóng cửa lại.
Nhìn dáng vẻ của Trần Đại Tường, Diệp Trạch Đào nhìn ông ta với ánh mắt nghi ngờ.
Sau khi ngồi xuống Trần Đại Tường cười nói:
- Trạch Đào, thật không tệ, trong một thời gian ngắn có thể có được nhiều hạng mục lớn như vậy.
- Chỉ là trùng hợp mà thôi!
- Ông em, khép cánh cửa kia lại, chúng ta không nói chuyện của hai nhà, vị trí này của tôi cũng chưa vững lắm.
Diệp Trạch Đào nghe được lời này liền hiểu suy nghĩ của Trần Đại Tường. Gã muốn Diệp Trạch Đào nhường cho một phần thành tích.
Nhìn Diệp Trạch Đào, Trần Đại Tường cười hì hì đáp:
- Chúng ta vẫn luôn hợp tác vui vẻ!
Diệp Trạch Đào mỉm cười gật đầu, cảm thấy chuyện này khó mà chối từ, liền nhìn về phía Trần Đại Tường nói:
- Lần này nếu không phải là do có sự xuất hiện của Chủ tịch thành phố Trần thì cũng sẽ không có được kết quả tốt đến vậy.
Trần Đại Tường cười lớn vỗ đùi một cái nói:
- Đương nhiên rồi, mấu chốt vấn là hành động của cậu. Nếu như không phải có hành động của cậu những hạng mục nội ngoại này làm sao có thể thành hiện thực được!
Tâm trạng Diệp Trạch Đào trở nên vui hẳn lên, Trần Đại Tường này lại đem thành tích của Tôn Lôi chuyển luôn cả cho hắn.
Hai người nhìn nhau cười.
Trần Đại Tường thấy Diệp Trạch Đào chịu chia một phần thành tích cho mình liền vui lên rất nhiều, liền nói:
- Có được thành tích như vậy, bước tiếp theo sẽ dễ dàng hơn nhiều. Bước tiếp theo cậu có dự tính gì cho công tác của huyện chưa?
- Huyện Lục Thương là huyện thí điểm. Sau này khu kinh tế mới sẽ càng phát triển lên một bậc cao hơn. tôi không hy vọng sẽ xảy ra sự thay đổi gì quá lớn.
Trần Đại Tường gật đầu đáp:
- Nhất định là như vậy, trên tỉnh xét thấy tình hình huyện cậu, dự định sẽ tăng thêm hai người làm Ủy viên thường vụ. Chủ nhiệm của khu kinh tế mới nhất định phải có, ngoài ra cũng cần tăng thêm một người nữa.
Quả nhiên không nằm ngoài dự tính của mình!
Diệp Trạch Đào nói:
- Xem ra cạnh tranh có vẻ khốc liệt!
- Còn phải nói, không dấu gì anh, Chủ tịch tỉnh Chiến đã có dự tính cả rồi.
Diệp Trạch Đào biết rằng Phó chủ tịch tỉnh Chiến là người thuộc phe của Vi gia. Lần này huyện tăng thêm hai ủy viên thường vụ rất có khả năng không chỉ Vi gia có ý đưa người vào, mà Tôn gia cũng sẽ có hành động. Muốn tăng thêm vây cánh cho mình, cũng là một chuyện đáng nói.
Trần Đại Tường nói:
- Trạch Đào, anh cũng biết đấy Vi gia đã nhằm vào rồi.
Diệp Trạch Đào mỉm cười gật đầu:
- Đến lúc đó ông không ủng hộ cũng không phản đối là được rồi.
- Ha ha, điều này không có