Trần Đại Tường nhìn Trần Xảo Tú lo lắng hỏi:
- Tiểu Tú, con sao thế?
Nghe thấy câu hỏi của người cha, Trần Xảo Tú lau nước mắt nói:
- Con không sao.
Trần Đại Tường nhìn Trần Xảo Tú một lúc, rồi mới gật đầu nói:
- Cha ở ngay phòng bên cạnh, có chuyện gì thì gọi cha!
Diệp Trạch Đào nhìn đến ánh mắt kia của Trần Đại Tường, liền hiểu là ông già đó nhất định là muốn nói chuyện riêng, liền nói:
- Chủ tịch thành phố Trần, trước hết để tôi đi mua giúp ông bộ quần áo vậy.
- Cũng được, tôi như thế này cũng không thể đi ra ngoài, vốn dĩ là định để cho tiểu Tú đi mua, bộ dạng của tiểu Tú bây giờ như vậy, cũng không tiện đi cho lắm, vậy làm phiền cậu, mua hết bao nhiêu tiền tôi trả cho cậu.
Diệp Trạch Đào cũng không khách khí, từ trong phòng bệnh đi ra ngoài.
Nhìn Diệp Trạch Đào rời đi, Trần Đại Tường nhìn về phía con gái của mình, nói:
- Hắn ta ức hiếp con?
Trần Xảo Tú không vui nói:
- Anh Diệp kia còn bận lên bận xuống ấy, ba sao lại có thể hoài nghi anh ấy?
- Không ức hiếp con, con khóc to như vậy làm gì?
Trần Xảo Tú nói:
- Anh Diệp là người tốt!
- Người tốt bây giờ tuyệt chủng rồi, đừng nghĩ tốt cho người ta quá!
- Cha, sao cha lại có thể quơ đũa cả nắm như thế chứ?
Trần Đại Tường nhìn Trần Xảo Tú một hồi, nói:
- Con bây giờ đừng có khen người ngoài, vào nhà Vi gia trước đã rồi nói sau!
Trần Xảo Tú cắn môi nói:
- Cha, cha cũng thật là, một lòng muốn bám lấy nhà bọn họ! Quá thực tế!
- Tiểu Tú à, Vi Nhĩ Chí không ra cái gì cả, con nắm lấy cái nhược điểm đó, Vi gia đó mà dám không cần con, liền công bố ra ngoài, cha xem Vi gia đó còn biết xấu hổ hay không đây!
- Cha!
Trần Xảo Tú thật không biết nên làm thế nào mới được đây.
Trần Đại Tường chần chừ một chút mới lên tiếng:
- Trước khi kết hôn để cho người nhà Vi gia cùng đi kiểm tra một chút đi, để cho bọn họ biết, con gái Trần gia chúng ta là tấm thân con gái!
Trần Xảo Tú nói:
- Cha, sao cha lại như vậy!
- Tiểu Tú à, lần này cha cần con làm như vậy, cha biết là thiệt thòi cho con rồi, tuy nhiên, đợi cha đứng vững rồi, tuyệt đối sẽ không để con bị ủy khuất, đến lúc đó con muốn tuýp đàn ông nào cha đều ủng hộ!
- Cha!
Trần Xảo Tú có chút không biết nên nói thế nào.
Diệp Trạch Đào trông rất đẹp trai, con cho dù thích hắn cũng phải kết hôn xong rồi nói, trước khi kết hôn ngàn vạn lần không thể làm ra chuyện khác người!
Diệp Trạch Đào cũng không biết chuyện cha con Trần gia trao đổi trong này, lúc đi tới một cửa hàng độc quyền ở gần đó giúp Trần Đại Tường mua một bộ quần áo, đúng lúc định đi về, Phương Di Mai gọi điện thoại tới.
Nhận điện thoại, Diệp Trạch Đài hỏi:
- Sao bây giờ em mới gọi điện thoại tới?
Phương Di Mai nói:
- Cùng với thư ký Tào liên hệ với những người ở tỉnh giới thiệu một chút, tình hình cũng không tốt lắm. Còn không, vừa mới trở lại nhà khách liền gọi điện thoại cho anh đấy.
Diệp Trạch Đào nói:
- Thế này đi, anh mướn một căn phòng ở nhà khách các em, mướn xong rồi anh lại gọi điện thoại cho em.
Phương Di Mai ừ một tiếng.
Diệp Trạch Đào vội vàng về bệnh viện, mang đồ cho Trần Đại Tường.
Nhìn thấy Trần Đại Tường muốn đưa tiền, Diệp Trạch Đào nói:
- Không đáng bao nhiêu tiền, tôi tùy ý lấy một bộ, cũng không biết có hợp người không, ông mặc đối phó một chút, vợ tôi gọi điện thoại tới, có chút việc, tôi phải chạy tới đó, không ở cũng hai người được.
Trần Đại Tường nói:
- Chúng tôi ở đây không sao, tôi bây giờ cũng ổn định rồi, tiểu Tú tiếp nước cũng đỡ hơn nhiều, tiểu Tú cũng không sao nữa, đến lúc đó sẽ liên lạc lại là được rồi.
Diệp Trạch Đào vừa nhìn về phía Trần Xảo Tú nói:
- Tiểu Tú, nghỉ ngơi nhiều một chút.
Ánh mắt Trần Xảo Tú nhìn về phía Diệp Trạch Đào, cảm kích nói:
- Anh Diệp, vì chuyện của cha con em, anh bận rộn hai ngày nay, thật ngại quá.
- Không sao, không sao, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi.
Sau khi được Trần Đại Tường tiễn ra khỏi phòng bệnh, Diệp Trạch Đào nói với Trần Đại Tường:
- Chủ tịch thành phố Trần, bí thư Thi tới thành phố rồi!
Trần Đại Tường gật đầu nói:
- Anh đừng lo nhiều, việc này tôi sẽ liên lạc với ông ấy, anh yên tâm, chúng ta mỗi người một việc!
Diệp Trạch Đào vừa lên xe liền lái xe đến khu nhà khách kia.
Lần này Diệp Trạch Đào hiển nhiên phải cẩn thận rồi, đeo kính râm, đội mũ đã được chuẩn bị sẵn trên xe, nếu không để ý thì thật sự là không nhận ra.
Vào nhà khách kia, Diệp Trạch Đào đặt một gian phòng cùng tầng với phòng của Phương Di Mai, rồi tiến vào phòng đó.
Vào trong phòng, lúc này Diệp Trạch Đào mới bấm điện thoại cho Phương Di Mai, nói số phòng cho Phương Di Mai.
Cửa khép hở, Diệp Trạch Đào ngồi ở trên ghế chờ.
Không bao lâu, đã thấy Phương Di Mai mở cửa đi vào, sau đó rất nhanh liền đóng cửa lại.
Diệp Trạch Đào liền đứng lên.
- Trạch Đào!
Phương Di Mai gọi một tiếng, sau đó, toàn bộ thân thể đã vùi vào trong lòng Diệp Trạch Đào.
Phương Di Mai vừa mới tắm rửa, trên người tỏa ra một luồng nhiệt.
Hai người cũng không nói nhiều, gắt gao ôm lấy nhau.
Thật ra mà nói, hai người cũng đã rất lâu không ở cùng nhau, Phương Di Mai hiển nhiên phải vô cùng xúc động.
Đưa tay không ngừng lục lọi trên người Phương Di Mai, khối dục tình bị Trần Xảo Tú khiêu gợi lên của Diệp Trạch Đào cũng tăng vọt, hai người ở trong phòng gắt gao quấn lấy nhau.
Qua một lúc lâu, Phương Di Mai sau một đợt những động tác nhanh, toàn thân mềm nhũn ngã xuống trong ngực Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào cũng triển khai xong một trận, lúc này mới đem tình cảm mãnh liệt toàn thân phát ra.
Thở hổn hển, Diệp Trạch Đào cười nói:
- Thiếu chút nữa đã chống đỡ không nổi rồi!
Phương Di Mai ôm chặt Diệp Trạch Đào nói:
- Anh đến và đi tới chỗ nào cũng đều có phụ nữ phục vụ, em thì thảm rồi, ngày ngày đều phải nhẫn nhịn!
Diệp Trạch Đào nói:
- Tiếp theo điều tới một tỉnh gần chút đi?
Phương Di Mai cười nói:
- Đừng dụ cho em vui, anh bây giờ còn không có năng lực lớn như thế, chỉ cần có thể thỉnh thoảng như vậy một lần là được, dù sao tình hình cũng là như vậy!
Diệp Trạch Đào suy nghĩ một chút nói:
- Nếu, anh nói là nếu mà, nếu em thích hợp, anh cũng không phản đối.
Phương Di Mai liền rơi lệ nói:
- Anh nhanh như thế liền chán ghét em, có phải là có mới nới cũ hay không?
Diệp Trạch Đào không ngờ đối phương phản ứng lớn như vậy, gấp gáp nói:
- Anh không có ý đó, chỉ có điều lo lắng cho em thôi!
Phương Di Mai nói:
- Anh yên tâm, tuy rằng em một mình ở chỗ nào, cũng không làm chuyện gì có lỗi với anh!
Diệp Trạch Đào nói:
- Em muốn đi đâu, anh không có ý gì khác đâu! Anh lo em khó giải thích với người nhà,