- Anh Diệp, có phải là có chuyện gì hay không?
Ngồi trong một câu lạc bộ đêm, nhìn đám con gái đang qua lại không ngớt bưng các loại ăn vặt, Bao Chấn Sơn nhỏ giọng nói với Diệp Trạch Đào.
Những người bọn họ đều là những tên giảo hoạt ở thành phố, bối cảnh của Diệp Trạch Đào bọn họ càng tìm hiểu càng trở nên khiếp sợ, sau khi biết bối cảnh thâm hậu của Diệp Trạch Đào, liền cố ý vô tình muốn hình thành một một quan hệ vô cùng thân mật với Diệp Trạch Đào, điều này cũng mới được thể hiện ra qua việc vừa nhận được điện thoại của Diệp Trạch Đào liền lập tức chạy tới.
Khó có được một cơ hội như vậy, Bao Chấn Sơn liền thể hiện thân mật hơn rất nhiều.
Lúc này Diệp Trạch Đào liền nhìn thoáng qua Hoàng Hành Trung đang bất an đứng ở đó:
- Sao lại thế này, xem ra dường như ông ta rất sợ cậu?
Phủi miệng một chút, Bao Chấn Sơn nói:
- Một thời gian trước mới nhờ quan hệ tới nhà tôi một lần, nghe nói có một vị trí, ông ta muốn tranh lấy, tuy nhiên, nghe cha tôi nói, tên này không thích hợp được lên chức. Bây giờ có khả năng muốn kéo lão xuống, là một nhân vật tham tiền ham mê nữ sắc mà!
Diệp Trạch Đào nói:
- Cậu còn để cho lão ta tới làm chiêu đãi sao?
Lão muốn bỏ tiền cứ để lão bỏ đi, lão này anh đừng thấy lão bây giờ cung kính như vậy, cũng không ít ức hiếp người khác, tôi nghe nói có mấy ngôi sao bị hủy trong tay lão ta.
Diệp Trạch Đào hơi hơi gật đầu một cái, không tiếp tục để ý tên Hoàng Hành Trung này nữa.
Trong lòng Hoàng Hành Trung lúc này thật sự là buồn rầu, lão hoàn toàn đã nhận ra, Diệp Trạch Đào này không chỉ có vẻ là bạn của Bao Chấn Sơn, thoạt nhìn Bao Chấn Sơn còn có ý nịnh hót.
Trên đường đi tới, lão cuối cùng cũng nhớ ra Diệp Trạch Đào là ai, lúc mới đầu thật sự không liên tưởng tới hai người, hiện tại mới biết được lại chậm mất rồi.
Trong lòng thầm oán đám cán bộ thành phố Nam Hoa kia một trận, lúc giới thiệu Diệp Trạch Đào sao lại không nói tên ra, chỉ nói một câu “Bí thư Diệp”, cả nước này có bao nhiêu Bí thư Diệp đây!
Nhìn đến đám công tử bột mỗi người ôm một cô gái vừa ca hát vừa nhảy múa huyên nào vui đùa, lại nhìn lại Diệp Trạch Đào đang ngồi ở đó dáng vẻ thanh tao lịch sự, trong lòng Hoàng Hành Trung đã sớm hối hận rồi. Nếu sớm nghĩ tới lai lịch của Diệp Trạch Đào, bây giờ cũng không cần phải làm thành như vậy!
Nhìn thấy lúc Diệp Trạch Đào bị một cô gái mời khiêu vũ, Hoàng Hành trung vội chạy tới bên người Bao Chấn Sơn, nhỏ giọng nói:
- Bao thiếu gia, việc này…
Lúc Bao Chấn Sơn nhớ tới phí tổn ngày hôm nay đều do Hoàng Hành Trung gánh vác, chần chờ một chút nói:
- Lão Hoàng à, việc này ông thật là làm ra thế này! Đã sớm nghe nói ông hồ đồ rồi, thật đúng là lần đầu tiên thấy, anh Diệp là ai chứ, ông đấy!
Tuy rằng Hoàng Hành Trung hơn Bao Chấn Sơn nhiều tuổi, bây giờ khi nghe Bao Chấn Sơn nói mình như vậy, không chỉ không có vẻ không vui, ngược lại trong lòng thấy nhẹ nhõm. Chỉ cần Bao Chấn Sơn nói mình, việc này tiếp theo có cơ hội xoay chuyển rồi.
- Bao thiếu gia, tôi nhất định sẽ đi nhận tội với Diệp thiếu gia!
Phủi miệng một chút, Bao Chấn Sơn nói:
- Cái lão này, lửa đã sắp cháy tới mông rồi, còn ở bên ngoài làm loạn, nể ông đã làm một số chuyện, tôi nhắc nhở ông một chút, thăng chức cũng đừng mơ đi, chính mình chấn chỉnh lại đi, đừng để ngay cả chức vị cũng giữ không xong!
Lúc này Hoàng Hành Trung cũng hoảng hốt, liền nhìn về phía Bao Chấn Sơn, đầu cũng túa cả mồ hôi hột, lão ta có thể nghe ra, vấn đề của mình hơi lớn rồi.
- Bao thiếu gia, cậu nhất định phải cứu tôi đấy, chỉ cần Hoàng Hành Trung tôi vượt qua được cửa ải này, cậu bắt tôi làm gì cũng được hết!
Gặp phải nguy hiểm lớn nhất của mình, Hoàng Hành Trung thật sự nóng nảy.
- Tôi nói không có tác dụng, ông tự cầu mình nhiều phúc đi.
Bao Chấn Sơn không muốn nói thêm nữa.
Trên đầu Hoàng Hành Trung đổ mồ hôi, lúc nghĩ tới bản thân có thể xảy ra chuyện, liền thật sự nóng nảy, nói với Bao Chấn Sơn:
- Bao thiếu gia, kính xin cậu chỉ cho một con đường sáng!
Bao Chấn Sơn nói:
- Vốn có một con đường, là do chính ông phá hỏng đấy, tôi còn biện pháp nào nữa!
Hoàng Hành Trung liền nhìn về phía Diệp Trạch Đào đang khiêu vũ, trong lòng lại càng sầu não.
- Ông có chuyện gì? Chạy đi đâu gây sự thế?
Bao Chấn Sơn cũng hiếu kỳ.
Hoàng Hành Trung nói:
- Là như vậy, tôi với Trưởng ban Tuyên giáo tỉnh Hợp Lâm có chút quan hệ, lần này tỉnh Hợp Lâm của thành phố Nam Hoa muốn làm một hoạt động lớn đón năm mới, muốn mời một số minh tinh, nên tới đây tìm tôi.
Bao Chấn Sơn nhíu mày nói:
- Lão già ông lại muốn từ trong đó ăn một phần, hoặc là vừa mắt một cô gái nào đó đúng không?
Trên mặt Hoàng Hành Trung đỏ lên, nói thật, lão chính là vừa mắt hai người phụ nữ, một cô chính là Tào Hiểu Vân, còn cô khác chính là người vẫn đi theo Tào Hiểu Vân, Phương Di Mai. Hai người phụ nữ này đều xinh đẹp, mỗi người một vẻ. Lão chính là muốn thông qua chuyện này áp chế một chút, xem có cơ hội hay không. Hôm nay tới chỗ ở của Tào Hiểu Vân, chính là muốn xem mình có bao nhiêu phần nắm chắc.
Nhìn tới bộ dạng như vậy của Hoàng Hành Trung, Bao Chấn Sơn hừ một tiếng, nói:
- Chức vụ này của ông là cái chức vị gì đây, muốn con gái còn không biết tự theo đuổi, theo đuổi không được thì dùng tiền đi. Ông làm giỏi lắm, cố làm mấy chuyện không đáng đi, nể mặt hôm nay ông bỏ tiền ra, tôi không chấp nhặt với ông, tôi với ông cũng chẳng phải quen biết bình thường, đừng có nói với người khác là ông quen tôi, cút đi thật xa đi!
Lúc Hoàng Hành Trung còn muốn nói chuyện, Bao Chấn Sơn liền trừng mắt nhìn lão.
Hoàng Hành Trung sợ tới mức đi ra ngoài thật nhanh.
Lúc này Diệp Trạch Đào cũng nhảy hết một khúc nhạc, khi đi tới ngồi xuống, Bao Chấn Sơn mỉm cười nói:
- Thế nào, những cô gái này đều rất không tệ đấy chứ.
Diệp Trạch Đào nói:
- Ngẫu nhiên nhảy một bản, cũng có thể thư giãn một chút, coi như cũng không tệ.
Bao Chấn Sơn liền khẽ mỉm cười nói:
- Anh Diệp, tên Hoàng Hành Trung kia thừa nhận là ưng hai cô gái từ thành phố Nam Hoa tới, lão già này không đánh mà khai, bị tôi mắng bỏ đi rồi!
Diệp Trạch Đào giờ mới hiểu được tại sao Hoàng Hành Trung còn đặc biệt đi theo tới đây, xem ra là có ý với Tào Hiểu Vân và Phương Di Mai, Tào Hiểu Vân kia tuy rằng dáng vẻ hơn bốn mươi tuổi, nhưng cũng thật là thướt tha, không ngờ lại có một việc như vậy!
Thấy Diệp Trạch Đào mất hứng, Bao Chấn Sơn nói:
- Nghe Hoàng Hành Trung nói