Ăn cơm xong, sau khi Diệp Trạch Đào rửa xong bát đũa, hai người lại ngồi xuống…
Hô Diên Ngạo Bác nói:
- Tất cả mọi người đều biết vợ con là thương nhân, con có tiền cũng không có gì là lạ, nhưng nếu như xét về lâu dài, thì khó tránh được có đàm tiếng, cho nên chuyện này con nhất định phải giải quyết được.
Diệp Trạch Đào nghe thấy Hô Diên Ngạo Bác nhấn mạnh cũng rất coi trọng việc này, biết Hô Diên Ngạo Bác là người xuất thân từ Ủy ban kỷ luật, cho nên đối với những chuyện này hết sức nhạy cảm, cho nên hắn nói:
- Con sẽ làm tốt!
- Chuyện con chuyển sang cho Dương Quân cũng khá tốt, dù làm thế nào ta cũng không quan tâm, có điều có một chuyện, đừng vì chuyện này mà liên lụy đến người khác.
Diệp Trạch Đào suy nghĩ một lúc, gật đầu nói:
- Đội trưởng Mộng Y mau chóng thành lập một quỹ từ thiện giúp đỡ người nghèo rồi, đưa hết tất cả bọn Dương Quân vào đó, vì chuyện từ thiện này cũng có một số chuyện tốt.
Hô Diên Ngạo Bác mỉm cười nói:
- Đây là việc thiện, cũng là chuyện tốt, nên làm.
Nói đến đây, Diệp Trạch Đào nói:
- Cha nuôi, có chuyện này, trưởng ban tuyên giáo của tỉnh Hợp Lâm, Hàn Trình Quân muốn gặp cha.
Hô Diên Ngạo Bác sửng sốt nói:
- Tình huống thế nào?
Diệp Trạch Đào biết rằng Hô Diên Ngao Báo chắc chắn biết chuyện của hắn và Phương Di Mai, cho nên không giấu giếm gì mà nói luôn:
- Cha cũng biết đấy, con có một cấp dưới cũ tên là Phương Di Mai, anh ta điều cô ấy về huyện Kim Câu làm Phó chủ tịch huyện, lần này đến Kinh Thành liên hệ chuyện với các minh tinh.
Diệp Trạch Đào muốn đem toàn bộ mọi chuyện nói với Hô Diên Ngạo Bác, lúc này nói thì sẽ nói nhiều hơn từ chỗ Điền Lâm Hỉ nghe được tình huống có liên quan đến Hàn Trình Quân.
Nghe thấy Diệp Trạch Đào nói thế, Hô Diên Ngạo Bác cũng không hỏi đến chuyện của Phương Di Mai mà lại nhắm mắt trầm tư.
- Thế này đi, nhân tiện hôm nay có thời gian, con gọi anh ta tới đây, cha ở đây chờ.
Diệp Trạch Đào cũng không ngờ sẽ như thế này, liền nhìn về phía Hô Diên Ngạo Bác.
Nhìn thấy ông ta không nói gì, Diệp Trạch Đào cũng không nghĩ nhiều, mà bấm số điện thoại của Phương Di Mai.
Lúc này Phương Di Mai vừa mới nói chuyện với Ôn Phương xong, tâm trạng cũng có nhiều chuyển biến, cô cũng biết chính bản thân mình không thể nào không có Diệp Trạch Đào được.
Nhận được điện thoại của Diệp Trạch Đào, Phương Di Mai hoàn toàn không thể nào khống chế được tình cảm của mình, lớn tiếng nói:
- Trạch Đào, em sai rồi, em không thể nào không có anh được.
Các loại tình cảm đã đan vào nhau, trong giọng nói của Phương Di Mai có chứa những sự bất an.
Cũng may là Diệp Trạch Đào đi đến chỗ khác gọi điện, nếu không thì với âm thanh lớn như thế nhất định sẽ bị Hô Diên Ngạo Bác nghe thấy.
Nghe được giọng nói của Phương Di Mai như thế, Diệp Trạch Đào đã hiểu được, hắn đã đạt được đến mục đích mà hắn mong muốn.
- Tiểu Phương, bây giờ anh đang ở chỗ cha nuôi, em có ở cùng Trưởng ban Hàn không thế?
Lúc đầu Phương Di Mai đang ở trạng thái vô cùng kích động, nghe được lời nói của Diệp Trạch Đào lúc này mới phát hiện mình đang rơi vào tình huống nguy hiểm, hơi lỗ mãng một chút, hành động này của cô không biết có mang lại ảnh hưởng xấu nào cho Diệp Trạch Đào hay không, cho nên cô nhỏ giọng nói:
- Trạch Đào, em xin lỗi!
- Không sao, thế này đi, em đến chỗ của Trưởng ban Hàn, bảo anh ta gọi điện thoại cho anh.
Cúp điện thoại, trong lòng Phương Di Mai cảm thấy ấm áp vô cùng, cô biết là Diệp Trạch Đào vẫn đang giúp đỡ cô, bằng không sẽ không thông qua cô để liên hệ với Hàn Trình Quân rồi.
Ôn Phương nói rất đúng, Hàn Trình Quân trước mặt của Diệp Trạch Đào hoàn toàn không là gì cả.
Nghĩ đến bản thân mình có một chỗ dựa vững chắc có thể hướng ra ngoài xin giúp đỡ như thế, Phương Di Mai chỉ có thể cười khổ.
Nhanh chóng chỉnh sửa lại một chút dung nhan, Phương Di Mai đi ra khỏi phòng của mình.
Suy nghĩ một chút, Phương Di Mai liền nghĩ đến chuyện mà Diệp Trạch Đào yêu cầu cô làm, cho nên cô trực tiếp đi đến tìm Hàn Trình Quân, cũng không có ý định đến chỗ của Tào Hiểu Vân, mà đến thẳng phòng của Hàn Trình Quân.
Khi gõ cửa, liền nhìn thấy Tào Hiểu Vân đang ra mở cửa.
Thấy Tào Hiểu Vân, Phương Di Mai phản ứng nhanh hơn nói:
- Thư kí Tào, tôi đang muốn tìm cô.
Tào Hiểu Vân hỏi:
- Tiểu Phương, có chuyện gì à?
- Đúng thế, lúc nãy bí thư Diệp có gọi điện thoại, nói là có chuyện muốn nói với Trưởng ban Hàn, tôi tìm chị nhưng không thấy chị ở phòng…cho nên liền qua đây.
Tào Hiểu Vân lúc này không coi Phương Di Mai là người bình thường nữa rồi, nghe được việc này, liền mời Phương Di Mai đi vào.
Hàn Trình Quân nhìn Phương Di Mai cũng cảm thấy sửng sốt, vừa mới về không lâu mà Phương Di Mai đã đến đây rồi, tuy nhiên, trên mặt anh ta lại biểu hiện ra một vẻ vô cùng thân thiết, mỉm cười nói:
- Là Tiểu Phương à, mau vào đây ngồi đi!
Sau khi tâm tình chuyển biến, Phương Di Mai đã không còn sợ Hàn Trình Quân nữa rồi, nên cũng không có gì phải lo lắng, liền đi vào rồi ngồi xuống.
Nhìn thấy thái độ của Phương Di Mai thay đổi một cách đáng sợ, Tào Hiểu Vân có chút hiểu lầm, trong lòng cười khổ, xem ra trước kia trước mặt mình Phương Di Mai toàn giả vờ thôi!
- Tiểu Phương, có chuyện gì thế?
- Bộ trưởng Hàn, là như thế này, vừa rồi bí thư Diệp có gọi điện thoại cho tôi, nói là không có cách nào liên hệ được với anh, anh ấy muốn nói chuyện với anh, không biết có tiện hay không.
Ánh mắt sáng lên, Hàn Trình Quân mỉm cười nói:
- Được, em cho tôi số điện thoại của anh ấy, tôi sẽ gọi điện cho anh ấy.
Hàn Trình Quân rất quan tâm đến những chuyện như thế này.
Bấm số điện thoại của Diệp Trạch Đào, Hàn Trình Quân mỉm cười nói:
- Bí thư Diệp à? Tôi là Hàn Trình Quân!
Diệp Trạch Đào nhận được điện thoại của Hàn Trình Quân liền nói:
- Trưởng ban Hàn, bây giờ anh có thời gian không, cha nuôi tôi lúc này rảnh rỗi, ông muốn mời anh đến nhà nói chuyện một chút.
Ban đầu vẫn tưởng rằng là chuyện bình thường nào đó, nhưng nghe Diệp Trạch Đào nói thế, Hàn Trình Quân trong lòng cảm thấy vui vô