Có thể nói Diệp Trạch Đào giải quyết sự việc rất nhanh chóng, không cần nói đã giải quyết rất nhanh chuyện của thôn Sơn Lâm, cũng bởi vì tiếp theo nơi này là trọng điểm nên đã sắp xếp Lam Nhất Thiên vào một vị trí quan trọng.
Theo Diệp Trạch Đào trở về văn phòng, Lam Nhất Thiên có chút chần chừ nói:
- Bí thư Diệp, làm sao đây?
Diệp Trạch Đào nhìn về phía Lam Nhất Thiên nói:
- Nên làm sao thì xem vào cậu rồi, phát triển nhân tài là một quy luật đúng đắn, tôi tin rằng cậu có năng lực này!
Diệp Trạch Đào cũng muốn thử thách Lam Nhất Thiên một chút, bình thường có thể nhận thấy Lam Nhất Thiên rất có khả năng, nếu lần này có thể xoay chuyển tình hình ở thôn, Lam Nhất Thiên đã có tư cách giữ một vị trí rồi.
Cảm nhận được sự tín nhiệm của Diệp Trạch Đào, Lam Nhất Thiên hiểu được đây là một cơ hội của mình, nếu quả thật có thể nắm toàn bộ cục diện trong tay sẽ có thể thuận lợi chuyển biến.
Ngâm trà giúp Diệp Trạch Đào, Diệp Trạch Đào vẫn chưa thích ứng với loại người như thế.
Diệp Trạch Đào nói:
- Vị trí thư ký của tôi tạm thời gạt qua một bên đi, nếu cậu không thể thích ứng với công việc, cứ quay lại tiếp tục làm công việc thư ký, nhưng tôi không hi vọng nhìn thấy kết quả này!
Lam Nhất Thiên hiểu được nếu thật sự bị như thế thì con đường làm quan phía trước của mình sẽ bị hủy, nên nói:
- Tôi nhất định không để cho anh mất mặt đâu!
Diệp Trạch Đào cười cười nói:
- Như vậy rất tốt!
Nhìn Lam Nhất Thiên đi ra ngoài, Diệp Trạch Đào châm một điếu thuốc rồi hít một hơi, gọi điện cho Lưu Định Khải nói:
- cậu đến đây một chuyến.
Đã xảy ra một chuyện như vậy trong lòng của Diệp Trạch Đào tràn đầy nghi hoặc, rốt cuộc là ai đã làm chuyện này?
Lưu Định Khải còn chưa gọi thì Điền Lâm Hỉ đã gọi điện đến trước.
Điền Lâm Hỉ có chút vội hỏi:
- Trạch Đào, tình hình sao rồi? Có áp chế được không?
Diệp Trạch Đào liển đem tình hình mình đã xứ lý kể lại cho Điền Lâm Hỉ nghe.
Sau khi Điền Lâm Hỉ nghe xong liền không nói gì.
Trong loa Diệp Trạch Đào nghe không được giọng nói của đối phương, trong lòng cảm thấy kì lạ rốt cuộc Điền Lâm Hỉ đang làm gì.
Vừa định tắt điện thoại thì chợt nghe Điền Lâm Hỉ nói:
- Trạch Đào, bây giờ thầy đang ở chỗ của lãnh đạo cũ, ông ấy muốn nói vài câu với cậu.
Diệp Trạch Đào bỗng giật mình. Thật không ngờ Điền Lâm Hỉ lại chạy đến chỗ của Hoa Uy, dáng vẻ vốn đang nghiêng người dựa vào ghếcũng ngồi thẳng lên, đối với Hoa Uy, Diệp Trạch Đào vẫn có một loại kính sợ.
- Đồng chí Tiểu Diệp, làm rất tốt!
Mới mở miệng Hoa Uy đã nói như thế.
Diệp Trạch Đào cũng hiểu được, ban nãy Điền Lâm Hỉ không nói gì chính là đang đem chuyện của mình nói lại cho Hoa Uy nghe, chẳng trách Hoa Uy lại nói ra câu này.
Nghe thấy câu này trong lòng Diệp Trạch Đào rất xúc động, giống như một học sinh vừa mới thi được thành tích rất tốt và về nhà được cha mẹ khen ngợi.
- Thủ trưởng. Đây chỉ là công việc của tôi thôi.
Diệp Trạch Đào vẫn khiêm tốn nói.
- Đồng chí Tiểu Diệp, chuyện ở huyện của các cậu tôi có nghe qua thầy cậu kể qua, rất tốt, chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã làm cho toàn bộ chuyện này lắng xuống còn được quần chúng ủng hộ, điều này cho thấy bộ máy ở Huyện ủy rất có sức chiến đấu!
Sau một hồi kích động Diệp Trạch Đào nhớ đến sự cạnh tranh trong bước tiếp theo nên chân thành nói:
- Thủ trưởng, bây giờ tôi vẫn còn lo lắng.
- Ồ, cậu nói đi.
Bây giờ Hoa Uy cũng rất coi trọng Diệp Trạch Đào, nghe thấy Diệp Trạch Đào nói lo lắng liền hỏi.
Diệp Trạch Đào dẹp yên một chút ý nghĩ nói:
- Thủ trưởng, từ dấu hiệu đó có thể thấy được sự việc lần này không phải là ngẫu nhiên, tôi đã cho thuộc hạ cấp dưới đi điều tra chuyện này, nhưng nếu chỉ có những hành vi như vậy chắc hẳn cũng không phải là kết quả mà đối phương mong muốn, chắc chắn có người đứng sau!
Hoa Uy nói:
- Cậu có thể suy nghĩ vấn đề như vậy cho thấy cách nhìn nhận đại cục của cậu rất tốt. Nếu việc này giống như cậu nghĩ thì đã không còn là chuyện của quần chúng nữa. Mà là có thể chuyển biến thành sự đấu tranh giữa hai quốc gia, có người muốn mượn đủ thứ chuyện để phá đi việc sản nghiệp dân tộc của ta, sở dĩ Trung ương đưa cậu lên vị trí rất quan trọng kia chính là hi vọng mượn năng lực của cậu để hoàn thành chuyện này. Các công tác phía trước cậu đã làm rất tốt, hi vọng cậu có thể vượt qua được những áp lực công tác. Cậu yên tâm, trong chuyện này Trung ương cũng có ý kiến tương tự, không bởi vì huyện xảy ra chuyện như vậy mà có ý kiến gì với cậu, con đường cậu phải đi rất khó khăn đó!
Diệp Trạch Đào lần đầu tiên nghe được Hoa Uy nói chuyện kỹ càng như thế, trong lòng càng xúc động nói:
- Trung ương tin tưởng tôi nên đặt tôi ở vị trí này, nhất định tôi sẽ làm tốt công tác!
- Tốt lắm, đối phó với một cục diện hỗn loạn phải có một suy nghĩ tỉnh táo, Trung ương giao huyện Lục Thương cho cậu triển khai hoạt động, như vậy là tìm đúng người rồi!
Lần này Hoa Uy cũng không biết sao, chỉ liên tục biểu dương.
Diệp Trạch Đào nói:
- Chấn hưng sản nghiệp dân tộc là đại sự của Trung Quốc, trong vấn đề này chúng ta quyết không lùi bước, ai ra tay phá hoại đều phải ngăn lại!
- Được! Cậu nên bắt đầu hành động đi!
Cúp điện thoại, trong lòng Diệp Trạch Đào vẫn còn đang kích động không thôi, lần này Hoa Uy đã bắt đầu trò chuyện trực tiếp với mình đủ cho thấy quá nhiều chuyện rồi, có sựủng hộ của mấy người Hoa Uy, dù sóng có lớn đến đâu mình cũng có thể đỡ lấy.
Vừa mới cúp điện thoại thì Hô Diên Ngạo Bác cũng gọi tới.
Nói không lo lắng là giả, đã xảy ra chuyện như vậy ai cũng hiểu đây không phải là ngẫu nhiên, Hồ Diên Ngạo Bác cũng lo lắng Diệp Trạch Đào không vững cục diện, nếu thật sự người ta có ý làm lớn chuyện này, đối với con đường làm quan của Diệp Trạch Đào