Thi Minh Cương hiện tại đã xem Diệp Trạch Đào là người của mình, khi đến thành phố, Thi Minh Cương sẽ mang theo Diệp Trạch Đào đến cùng.
Không phải văn phòng mà là một sơn trang phong cảnh vô cùng mĩ lệ, Thi Minh Cương thích đến nơi này ăn cơm, câu cá.
Hôm nay trong tiết trời lạnh lại có chút ánh sáng mặt trời, thời tiết thật tốt.
Hai người ngồi bên bờ ao cá , Thi Minh Cương nhìn mặt nước nói:
- Tất cả mọi thứ đều thấy sóng yên biển lặng, ai biết ở sâu dưới kia lại ra sao được chứ?
Diệp Trạch Đào cũng không thích câu cá, nhưng Thi Minh Cương muốn anh câu cá cùng ông ta, cũng không tiện từ chối nên anh đành phải đi cùng ông ta, Diệp Trạch Đào thậm chí còn không móc mồi câu.
Diệp Trạch Đào ít nhiều vẫn có đôi chút mê tín, nhận thấy đây là một hành vi sát sinh, người xưa từng nói, sát sinh nhiều ắt có báo ứng, nếu có thể không phải sát sinh thì Diệp Trạch Đào cũng không muốn sát sinh.
Nghe Thi Minh Cương nói như vậy, Diệp Trạch Đào nói:
- Đúng vậy, có một số ao hồ nhỏ nơi thôn quê nhưng lại có những thủy quái hay gì đó xuất hiện!
Thi Minh Cương liền cười ha ha nói:
- Đúng là tình huống này, không chừng chúng ta sẽ gặp phải tình huống đó ở đây!
Thi Minh Cương và Diệp Trạch Đào trong lòng đều có dự cảm.
- Bí thư Thi, bỗng dưng có một khối lượng vốn lớn như vậy, lực lượng không đủ được ạ!
Diệp Trạch Đào thật sự đau đầu rồi, huyện Lục Thương chưa từng phát triển nhanh chóng như vậy, việc này giống như việc mở thành phố ở phía nam, từ một thôn nhỏ vào một đêm bỗng biến thành tiêu điểm của cả nước, tuy rằng huyện Lục Thương là vùng trong đất liền nhưng vị trí địa lý cũng rất ổn, có nhiều chính sách hỗ trợ, thêm nữa người dân trong nước thấy trung ương quyết tâm phát triển sản nghiệp dân tộc thì liền lập tức nhảy tới đầu tư và tìm kiếm nhân tài.
- Đây là một cơ hội nhưng cũng đồng thời là một thách thức!
Thi Minh Cương hiểu được khó khăn của Diệp Trạch Đào.
Không nói đến Diệp Trạch Đào lo lắng, ông ta thân là Bí thư Thành ủy cũng đang lo lắng chuyện này.
- Chúng ta cần rất nhiều nhân tài, phải phát triển mạnh cơ sở nền tảng!
Diệp Trạch Đào cảm thấy đây mới là trọng trách nặng nề nhất.
- Nghe nói ở huyện cậu giá nhà đất đang lên cực nhanh?
- Đúng vậy ạ, bỗng chốc số nhân viên nhảy vọt lên, hiện nay vấn đề chỗ ở đang trở thành một vấn đề lớn. Có một vài công ty đã bắt đầu xây dựng cải tạo nhà khách và khách sạn, việc này cháu đoán là vẫn chưa thể đủ được.
Thi Minh Cương liền cười nói:
- Trước kia cán bộ chúng ta trăm phương ngàn kế lo đi tìm dự án đầu tư, bây giờ thì hay rồi, huyện các cậu lại có một số lượng lớn các dự án đổ tới!
- Sang năm có thể hoãn lại.
Diệp Trạch Đào nói.
Thi Minh Cương gật gật đầu:
- Công việc của cháu thật khó khăn, hai dự án điện ảnh và truyền hình, hai dự án ô tô!
Diệp Trạch Đào cũng chỉ có thể cười khổ.
Thi Minh Cương nhấc cần câu lên, nhìn lại một chút rồi lại thả cần câu xuống.
Hai người ngồi yên lặng.
Một lúc sau, Thi Minh Cương đưa một điếu thuốc lá cho Diệp Trạch Đào, ông cũng đốt một điếu:
- Tình hình cháu đã hiểu, cháu có ý kiến gì không?
Thi Minh Cương là Bí thư Thành ủy, đương nhiên có thể nhìn thấy được. tình hình như vậy chỉ có thể có một kết quả, phải quyết đấu, có kẻ muốn phá hủy công tác thí điểm này của Trung Quốc. ông tathật sự không biết được bước tiếp theo sẽ xảy ra thêm chuyện gì nữa.
Thực sự là, Thi Minh Cương mấy ngày nay đều không thể ngủ được, ông là một Bí thư Thành ủy, tình hình hiện tại ông đã hiểu, công tác ở huyện Lục Thương đã động chạm đến lợi ích của một số tập đoàn. Thế nhưng bản thân ông cũng hiểu được trung ương đã hạ quyết tâm phát triển sản nghiệp dân tộc, nếu như chuyện ở đây không giải quyết được thì hậu quả gặp phải sẽ vô cùng nghiêm trọng.
Lúc nói chuyện, Thi Minh Cương quay sang nhìn Diệp Trạch Đào.
Trong lòng thầm than, Thi Minh Cương nghĩ có một Diệp Trạch Đào ở trong phe của ông thật là tốt, nhưng cũng là chuyện xấu, Diệp Trạch Đào có năng lực, có chỗ dựa, nếu cậu ta làm tốt ông cũng có thể được thơm lây. Nhưng nếu Diệp Trạch Đào làm không tốt thì ông cũng phải chịu liên lụy.
Diệp Trạch Đào biết được ý nghĩ của Thi Minh Cương liền nói:
- Quyết định của Trung ương chắc là sẽ không thay đổi, huyện Lục Thương làm công tác thí điểm, nói là thí điểm nhưng thực ra là một phép thử trước khi triển khai công tác toàn diện. Chúng ta chỉ có thể làm tốt, quyết không thể để xảy ra bất cứ vấn đề gì!
Thi Minh Cương dĩ nhiên hiểu được đạo lý này, không nói gì, hai mắt nhìn xuống mặt nước.
Diệp Trạch Đào hít một hơi nói:
- Bí thư Thi, tình hình hiện tại vô cùng rõ ràng, liên minh Phương Đông là thế lực nước ngoài đầu tiên nhảy vào!
Thi Minh Cương thầm mắng một tiếng:
- Đúng là tiền nhiều hơn!
Vừa nghĩ tới đối phương tiêu vài tỷ đầu tư trung tâm điện ảnh và truyền hình để làm căn cứ để đấu đá, Thi Minh Cương liền kích động mắng chửi.
- Bí thư Thi, đây là bọn chúng ức hiếp chúng ta, bọn chúng hiểu rằng Trung Quốc muốn phát triển thì nhất định phải cải cách và mở cửa, chính sách của Trung Quốc cũng không dễ dàng thay đổi, hơn nữa, hiện nay trên thế giới mặc dù Trung Quốc có quyền lực nhất định nhưng chúng ta vẫn còn thấp kém, bọn chúng ức hiếp chúng ta, chúng ta không dám làm gì họ cả!
Diệp Trạch Đào sở dĩ nói với Thi Minh Cương như vậy là vì nhận thấy Thi Minh Cương cũng là một nhân vật có chí lớn.
Nói xong, Diệp Trạch Đào cũng nhìn Thi Minh Cương.
Khẽ gật đầu, Thi Minh Cương nói:
- Cậu nói rất đúng, sự việc chính xác là như vậy, mặc dù biết đối phương làm chuyện này là hành vi trả đũa nhưng đất nước chúng ta cũng không thể làm gì trái được, chỉ có thể dùng sức mạnh của mình để đánh bại đối thủ!
Nói tới đây, Thi