Hồng Sắc Sĩ Đồ

Phong hoa tuyết nguyệt.


trước sau

Diệp Trạch Đào ngồi vào trong xe của Mạnh Vỹ, đoàn xe hướng ra bên ngoài, bọn họ cũng không dám làm bậy ở chỗ này.
Trong những người này, Diệp Trạch Đào và Mạnh Vỹ cũng được coi là có chút quen biết, đương nhiên hắn cũng biết cùng với việc Hoa Uy rời đi, mối quan hệ giữa nhà họ Mạnh và quần chúng có biến hóa như thế nào thì cũng khó có thể nói được.
- Trạch Đào, mọi người thường thích đi đến chỗ Bàng Chân.
Mạnh Vỹ vừa lái xe vừa nói.
Hóa ra là muốn đến Bàng Chân, Diệp Trạch Đào lúc này mới phát hiện ra, mặc dù Bàng Chân không theo nghiệp chính trị, nhưng mối quan hệ của anh ta khá rộng lớn, điều này cũng chính là nguyên nhân anh ta không chịu xuất hiện.
- Huyện của anh phát triển thế nào rồi?
Diệp Trạch Đào vẫn quan tâm đến tình hình phát triển của huyện Mạnh Vĩ, nên hỏi.
Cười cười, Mạnh Vĩ nói:
- Coi như cũng được, chỉ có điều nếu như so với huyện Lục Thương các anh thì còn kém nhiều lắm.
- Huyện Lục Thương chủ yếu có chính sách của trung ương.
Diệp Trạch Đào nói.

- Ừ, khó khăn vẫn là không ít!
Trong khi nói chuyện, chiếc xe đã đi ra khỏi Nam Trung Hải.
Hai người mặc dù có chút quen biết, nhưng cũng không thể nói quá ít hay quá nhiều được, tùy hứng nói chuyện một chút.
Nhận được điện thoại, Bàng Chân sớm đã ra ngoài cửa đón rồi, đối với anh ta mà nói thì những người kia đều là những nhân vật có tiềm lực rất lớn, cho nên không dám chậm trễ.
Nhìn thấy Diệp Trạch Đào đi cùng với bọn Phương Triệu Minh đến, Bàng Chân có chút ngạc nhiên, tuy nhiên, anh ta cũng là nhân vật lợi hại, ngẩn người ra một chút rồi cười ha ha lên trước nói:
- Các vị đều đã đến rồi, thực sự là vinh hạnh cho tôi quá!
Lúc này Phương Siêu Cường cười khà khà nói:
- Anh Bàng, có hàng không?
Bàng Chân cười ha hả nói:
- Biết mọi người muốn tới, cho nên tôi đã sớm chuẩn bị rồi, không ngờ Diệp Trạch Đào cũng tới, việc này có chút khó làm rồi.
Lô Quân cười ha ha nói:
- Tôi không tin là lão Bàng lại làm không xong chuyện này!
Mọi người vừa cười vừa nói đi vào bên trong.
Mạnh Vĩ nhỏ giọng nói với Diệp Trạch Đào:
- Trạch Đào, chỗ Bàng Chân tuy rằng có chút loạn, nhưng tất cả đều rất an toàn, đến đây không phải sợ gì cả.
Diệp Trạch Đào nhìn Mạnh Vĩ không hiểu.
Mạnh Vĩ cười nói:

- Vào bên trong thôi!
Sau khi đi vào bên trong, mọi người đi vào thang máy không ngờ thang máy này không đi lên trên mà cứ thế đi thẳng xuống dưới.
Diệp Trạch Đào chưa từng đến thang máy đi xuống lòng đất như thế, đành phải theo mọi người đi một chuyến.

Sau khi ra khỏi thang máy, Diệp Trạch Đào lúc này mới giật mình kinh hãi. Chỗ này chính là một sòng bạc cực lớn, lần mở sòng lần này giống như lại bắt đầu mở ra buôn bán rồi.
Cười ha hả, Bàng Chân nói:
- Hôm nay mọi người đến thật đúng lúc, chỗ này mới được khai trương, mỗi người mười triệu tiền, các người thỏa thích mà vui chơi một chút.
- Đúng vậy, ông anh lại theo nghề cũ rồi!
Tiền Khứ Thành cười nói.
Lúc này Phương Triệu Minh cũng cười nói:
- Bây giờ không sợ nữa sao?
Bàng Chân cười ha hả nhìn Diệp Trạch Đào liếc mắt một cái.
Diệp Trạch Đào biết tình hình này nếu như ở thời điểm Hoa Uy còn sống thì Bàng Thực chắc chắn không dám làm nữa, nhưng hiện tại Hoa Uy vừa mới qua đời, Bàng Thực như được sống lại, trong lòng cảm thấy lần gặp mặt này với Bàng Thực cần phải cảnh giác hơn mới được.
Nhìn tình huống nơi này, chắc là anh ta đã sớm có chuẩn bị rồi. Chỉ có điều bây giờ mới chính thức buôn bán mà thôi.

Người đến không nhiều lắm, tuy nhiên Diệp Trạch Đào có thể nhìn ra được, đa phần những dân cờ bạc đến đây đều là người thắt lưng quấn bạc triệu.
Diệp Trạch Đào cũng không giỏi đánh bạc, chỉ có thể ở trong này nhìn mọi người đánh bạc mà thôi.
Nhìn một hồi, lúc hỏi đến phòng nghỉ, Diệp Trạch Đào mới tìm thấy một chỗ để nghỉ, lấy ra một điếu thuốc châm để hút.
Những công tử này đều là người được chiều chuộng thích đến chỗ này vui chơi!
Diệp Trạch Đào đối với đám người Phương Siêu Minh có sự đánh giá cao.
- Trạch Đào, tại sao không đi chơi vài ván đi?
Bàng Thực đi tới ngồi xuống cười hỏi.
- Tôi từ trước đến giờ không thường tới chỗ này!
Diệp Trạch Đào cười nói.
Bàng Chân cười ha hả nói:
- Ngàn năm làm quan chỉ có một chữ tài, nhiều tiền như thế để làm gì, không phải chỉ là vì cái miệng mà thôi sao, sao không nhân lúc còn trẻ tuổi mà ăn chơi hưởng thụ mới đúng chứ.
Diệp Trạch Đào nghe không hiểu, liền nhìn về phía của Bàng Chân, Bàng Chân cười ha hả nói:
- Anh cũng là Bí thư huyện ủy, đừng có nói với tôi là anh rất thanh liêm, cái miệng chỉ dùng để ăn uống đấy nhá, như những người trên kia còn vì nữ sắc nữa đấy, đương nhiên phụ nữ là cái miệng lớn hơn một chút!

Diệp Trạch Đào nghe được lời giải thích cười nói:
- Anh đúng thật là người biết nghiên cứu đấy!
Bàng Chân nói:
- Tôi thì cả đời này không có cách nào theo được con đường chính trị cả, cũng chỉ là cân nhắc một chút về phương diện này mà thôi, không giấu gì anh, tôi hiện tại có một sòng bạc tốt nhất là thỏa mãn mong ước của tôi rồi, chỗ này chính là chỗ thỏa mãn sở thích của tôi, trong thành phố có đem tiền đến đổi tôi cũng không cần.
Diệp Trạch Đào hơi nhíu mày nói:
- Cũng không nhất định, ví dụ như tình yêu nam nữ rất khó mà có thể đổi đi đổi lại được.
Bàng Thật cười nói:
- Trạch Đào, đây là có ý trêu trọc mà thôi, tôi lấy một ví dụ khác gần đây có hai người rất nổi tiếng nói yêu nhau, bên ngoài thì đúng là Kim Đồng Ngọc Nữ đấy, nam chính là nhân vật nổi tiếng, nữ chính là minh tinh điện ảnh.
Diệp Trạch Đào giống như là đã từng gặp chuyện này rồi nói:
- Đúng thế, hai người đó nghe nói là kết hôn rồi, người đàn ông tên là Tư Mã Ninh đúng không?
Bàng Chân vỗ đùi nói:
- Anh nói đúng, chính là hai người này, người ngoài cho rằng tình yêu giữa hai người đó rất sâu đậm.
Diệp Trạch Đào có chút khó hiểu, chuyện tình bên giới giải trí đúng là không được tốt lắm.
Nhìn thấy Diệp Trạch Đào không nói chuyện, Bàng Thực mỉm cười nói:
- Không có lòng tin đúng không?
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Hẳn là vẫn còn chút cảm tình?
Lúc này Phương Siêu Minh đi tới cười nói:
- Đang nói chuyện gì thế?
Bàng Thực đem nội dung hai người đang nói nói lại.
Sau khi nghe xong, Phương Siêu Minh cười ha hả nói:
- Không ngờ Bí thư Diệp còn hiểu được những chuyện này!
Bàng Chân cũng mỉm cười nói:
- Người phụ nữ đó là người mà Phương Thiếu chơi tới nỗi

không muốn chơi nữa, không phải Ngọc Nữ đâu!
Diệp Trạch Đào lúc này liền nhìn về phía của Phương Siêu Minh.
Lúc này Phương Siêu Minh cười nói:
- Người yêu người, đây là chuyện tốt, tôi gặp nhiều chuyện vui như thế rồi.

Lúc này vài người đã đi đến.
Lô Quân nói:
- Đi xuống dưới đi!
Mạnh Vĩ đồng ý nói:
- Ở trên đó sự là quá mệt mỏi, ngày nào cũng phải đóng kịch, thật là vất vả, đến chỗ nào tốt tốt hưởng thụ một chút, lão Bàng à, anh cũng biết chúng tôi đấy, sắp xếp một chút đi.
Chu Bình Lâm nói:
- Nói rất hay, Lão Bàng chúng tôi giao cho anh đấy!
- Mọi người cứ yên tâm, đều là người quen biết, chỉ có điều không biết Diệp Trạch Đào có thích không thôi.
- Anh sắp xếp là được, bí thư Diệp lẽ nào lại không nể mặt mấy người chúng tôi chứ?
Lô Quân liền nhìn về phía của Diệp Trạch Đào nói.

Diệp Trạch Đào cười cười nói:
- Được, đi xuống dưới một chút cũng tốt!
Mọi người liền nhanh chóng đi tới chỗ suối nước nóng.
Nhìn thấy chỗ sương mù đang bốc mù mịt, Diệp Trạch Đào cũng có chút giật mình:
- Chỗ này cũng có suối nước nóng sao?
Mạnh Quân liền cười nói:
- Đâu có suối nước nóng chứ, đây là do Bàng Thực làm giống hình dạng của suối nước nóng thôi, thế nào, cũng được đúng không?
Diệp Trạch Đào thầm than Bàng Chân có thể làm ra một suối nước nóng lớn như thế, hơn nữa bốn phía đều có đèn điện xanh đỏ, cây hoa xanh tươi, hoàn toàn giống như một khuôn viên bên ngoài vậy.
Sau khi đi vào sâu trong này, Diệp Trạch Đào chợt nghe thấy tiếng nhạc vang lên, toàn bộ tinh thần cũng được thả lỏng hơn.
Vài người đi tắm, liền bước vào trong suối nước nóng.
Diệp Trạch Đào vốn đang mặc quần đùi, kết quả lại phát hiện những người này đều không mặc gì mà tiến vào tắm, căn bản là không thường xuyên mặc quần đùi tắm.
- Bí thư Diệp, tận hưởng thoải mái đi!
Phương Siêu Minh cười ha hả nói.

Lô Quân cũng cười nói:
- Quân tử vô tư gặp nhau thôi!
Lúc này Phương Siêu Cường cười hì hì nói:
- Có lẽ bí thư Diệp không nhận ra ngươi cũng khó nói thôi!
Ánh mắt của mọi người đều hướng về phía bộ hạ của Diệp Trạch Đào.
Tiểu tử này vẫn còn thích châm chích, Diệp Trạch Đào lúc này trên mặt mũi tuy thể hiện là không chấp nhận tuy nhiên cũng có phần tức giận nhìn thoáng qua vật kia của Phương Siêu Cường, vận công Ngũ Cầm Hí, cởi quần đùi ra.
Vài người nhìn thoáng qua vật kia của Diệp Trạch Đào, liền ngậm miệng, ngâm mình xuống nước.
Diệp Trạch Đào cười cười, ngâm mình vào trong nước.

Không nói đến cái khác, trong này ngoài việc có thể ngâm mình trong suối nước nóng còn có một cỗ máy tạo suối nước nóng thiên nhiên.
Mạnh Vĩ cười nói:
- Không ngờ, Diệp Trạch Đào trở thành Bí thư huyện ủy mà vẫn không quên tập luyện, toàn thân rõ ràng là người chăm tập thể hình, có phải là chăm tập thể hình lắm không?
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Rèn luyện thì có nhưng tập thể hình thì không!
- Bí thư Diệp, sản nghiệp dân tộc phát triển dễ dàng, nếu như thực sự muốn thành công, thì cũng không phải dễ dàng như thế, kinh tế thị trường phát triển nhiều năm như thế rồi, các mối quan hệ đan vào nhau chằng chịt, anh đắc tội với không ít người đâu.
Chu Lâm Bình cười nói.
Diệp Trạch Đào nói:
- Nếu quốc gia chúng ta không làm sản nghiệp dân tộc, thì qua một thời gian nữa không nói đến sản nghiệp dân tộc mà đến huyết mạch kinh tế của nước ta cũng bị người nước ngoài nắm trong tay rồi.
- Bí thư Diệp, lời này của anh có thể không đúng rồi, lẽ nào Trung Quốc không phải là ưu quốc ưu dân?
Phương Siêu Cường đứng trước mặt Diệp Trạch Đào lớn tiếng nói.
- Nói chung không phải Phương Thiếu cũng không làm tốt được sao?
Diệp Trạch Đào cũng không nhịn, nói luôn một câu.
- Anh!
Phương Siêu Cường bình thường cũng là nhân vật tranh cãi đến cùng, tay nắm chặt, giống như là muốn đánh nhau vậy.
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Gần đây không hoạt động nhiều, toàn thân rất là ngứa ngáy, Phương Thiếu, có phải muốn đánh thử một trận không?
Đang ở trong nhà con ông cháu cha, Diệp Trạch Đào biết rằng bản thân mình yếu thế hơn, cho nên bọn họ càng khinh thường, rõ ràng là muốn bỏ cái mác Bí thư huyện ủy để đánh nhau, vậy thì đánh đi.
Người vốn muốn động thủ là Phương Siêu Cường nhìn thấy bộ dạng của Diệp Trạch Đào, hừ một tiếng rõ to không thèm để ý đến Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào cũng vui vẻ thả lòng toàn thân, ngâm người xuống suối nước nóng.
Mạnh Vĩ cười nói:
- Chúng ta đến đây để nghỉ ngơi, đừng nói đến chuyện chính trị, phong hoa tuyết nguyệt tốt lắm!
Phương Triệu Minh cũng cười nói:
- Mạnh Vĩ nói rất đúng, hôm nay chỉ nói đến phong hoa tuyết nguyệt, ha ha, cái tên Bàng Thực này cũng thật là sắp xếp gì mà chả thấy đến, khiến cho mọi người đều nổi nóng hết cả lên!
Lô Quân cũng cười nói:
- Đúng thế, tình nhân của anh ta chắc là đang ở trong thành phố, có lẽ đã đến rồi.
Vài người bắt đầu nói đến chuyện phụ nữ.
Diệp Trạch Đào nghe xong mới phát hiện, mấy người này đều có ít nhất một số người phụ nữ, có một số nhân vật mà đến bản thân hắn cũng không thể nghĩ tới.
Thầm than một tiếng rồinghĩ thầm, nếu Hoa Hạ đặt trong tay mấy người này thì thực sự không biết tương lai sẽ thế nào.
Đang suy nghĩ chợt nghe thấy tiếng cười đùa từ bên trong vang lên, mấy mỹ nữ đang đi đến.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện