Xe đang chạy trên đường thì đột nhiên dừng lại.
- Có chuyện gì xảy ra vậy?
Diệp Trạch Đào đang nhắm mắt nghĩ mọi chuyện cảm nhận được xe đột nhiên dừng lại liền hỏi một câu.
- Cũng không biết nữa, phía trước dừng lại một đoàn xe dài.
Phương Minh Dũng nói.
Diệp Trạch Đào nhìn về phía trước nhìn thấy xe chắn phía trước khá nhiều nhìn qua không thể thấy được phía trước xảy ra chuyện gì.
- Kẹt xe rồi hả?
Trần Vũ Tường nói:
- Phía trước có một cây cầu lớn vừa mới sửa chưa lâu.
Diệp Trạch Đào cũng nghĩ ra nếu tình hình như vậy. Trong lòng đang nghĩ lẽ nào là cầu bị chắn?
Lúc này Diệp Trạch Đào đã nhìn thấy Khâu Ngênh Thụ bước xuống xe.
Nhìn thấy Phó bí thư tỉnh ủy cũng đã bước xuống xe. Những chiếc xe khác cũng đã mở cửa xuống xe.
Diệp Trạch Đào nhìn về phía Trần Vũ Tường nói:
- Cậu đổi chỗ một chút cho Phương Minh Dũng. Tôi đi xem thế nào, cậu lái xe.
Trần Vũ Tường hiểu rằng thực ra Phương Minh Dũng có thân phận là vệ sĩ của Diệp Trạch Đào vội đồng ý luôn.
Diệp Trạch Đào liền mở cửa xuống xe.
- Có chuyện gì vậy?
Giọng của Thi Minh Cương từ phía trước vọng lại.
Nghiêm túc mà nói đoạn đường này vẫn thuộc về thành phố Cừ Dương. Thi Minh Cương cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.
Khâu Ngênh Thụ cũng không nói gì nhiều bước về phía trước.
Lúc này các vị lãnh đạo cũng ngồi không yên. Rối rít mở cửa cùng Khâu Ngênh Thụ đi về phía trước.
Đường bị tắc khá dài. Những người trên đường đều không hiểu đang có chuyện gì xảy ra. Nơi đây cách Tỉnh thành và thành phố Cừ Dương một đoạn. Cảnh sát cũng chưa tới.
Khi Diệp Trạch Đào bước đến cạnh Thi Minh Cương, Thi Minh Cương nói nhỏ:
- Cậu lên trước xem thế nào.
Diệp Trạch Đào gật đầu bước về phía trước.
Khi bước đến cạnh Khâu Ngênh Thụ, Khâu Ngênh Thụ đột nhiên nói với Diệp Trạch Đào:
- Tiểu Diệp, cậu đi lên trước xem có chuyện gì xảy ra.
Không ai có thể ngờ tới Khâu Ngênh Thụ lại có thể nói như vậy với Diệp Trạch Đào. Có thể nghe ra Khâu Ngênh Thụ dường như rất tín nhiệm Diệp Trạch Đào.
Lúc này các lãnh đạo đều nhìn về phía Diệp Trạch Đào.
Đều hiểu rằng lần này có hai người trẻ tuổi tiến vào Thành ủy, nhìn thấy Khâu Ngênh Thụ lại nói như vậy với Diệp Trạch Đào. Trong lòng của mọi người cũng đã có không ít suy đoán.
Diệp Trạch Đào cũng đồng ý một tiếng. Đem theo Phương Minh Dũng càng đi nhanh về phía trước.
Diệp Trạch Đào là người đã luyện Ngũ Cầm Hí. Phương Minh Dũng thì cũng khỏi cần nói. Rất nhanh, hai người liền bỏ xa những người phía sau.
Sau khi đi qua một đoạn cua Diệp Trạch Đào rất ngạc nhiên nhìn tình hình phía trước. Không ngờ chiếc cầu nối liền hai vùng đất đã bị gãy.
Cầu gãy rồi!
Diệp Trạch Đào có phần ngạc nhiên. Một chiếc cầu lớn như vậy lại bị gãy. Đây quả không phải là chuyện nhỏ.
Nơi đây đang tập chung không ít lái xe. Mọi người đang bàn tán mọi chuyện.
- Làm cái gì không biết. Chiếc cầu mới sửa sang mà đột nhiên lại gãy như thế.
- Một chiếc xe bị rơi xuống không biết giờ thế nào rồi!
- Thật may, xe của tôi phanh ăn nếu không cũng xong đời rồi!
....
Mọi người đứng đó bàn tán nhưng lại không có ai đi cứu người. Diệp Trạch Đào vội hỏi:
- Anh bạn, có phảimột chiếc xe đã bị rơi xuống?
Mấy người ngoài đang bàn luật thấy dáng vẻ của Diệp Trạch Đào. Còn tưởng là một lái xe ngang qua, thở dài nói:
- Ở phía dưới rất sâu, người nhất định đã chết rồi, cũng may chỉ có một chiếc xe bị rơi xuống.
- Cậu xem đi, chiếc xe đó đã vỡ nát như vậy rồi, không thể cứu vớt được nữa rồi!
- Đã báo cảnh sát rồi. Phải đợi một thời gian nữa.
Diệp Trạch Đào nhìn về phía dưới cầu, quả nhiên nhìn thấy một chiếc xe bị tan nát ở dưới đó. Chiếc cầu này rơi xuống đã tạo thành một cái hố lớn ở dưới đó.
Khi nhìn lại chiếc cầu, nó hoàn toàn đã bị gãy tan nát.
- Cậu hãy xuống đó trước xem thử còn có thể cứu được hay không?
Diệp Trạch Đào nói với Phương Minh Dũng.
Phương Minh Dũng đồng ý một tiếng men theo con đường chiếc xe bị trượt xuống xem.
Lúc này, Phương Minh Dũng thể hiện thân thủ hết sức cao cường. Mọi người nhìn thấy Phương Minh Dũng đi với tốc độ như vậy xuống đều khen ngợi.
Diệp Trạch Đào nhanh chóng về phía sau.
Đang đi được một đoạn đường thì Khâu Ngênh Thụ cùng với những người khác liền chạy tới. Khâu Ngênh Thụ nói lớn:
- Có chuyện gì vậy?
- Không hay rồi. Phía trước là một cây cầu mới xây nhưng đã gãy rồi, có một chiếc xe bị rơi xuống dưới. Tôi đã bảo tài xế của tôi xuống đó xem trước.
- Cái gì?
Không chỉ có một người giật mình thốt lên.
Khâu Ngênh Thụ hoảng hốt trợn trừng lên. Hoàn toàn không thể ngờ rằng trên đường đến thành phố Cừ Dương của mình lại xảy ra chuyện như thế này.
Cầu đã bị gãy ?
Khâu Ngênh Thụ dường như không tin hỏi lên một câu.
- Một cây cầu tốt như vậy sao lại gãy?
Một cán bộ khác nói.
- Không thể nào, cây cầu này tôi biết, vừa khánh thành chưa lâu.
Lại một người cán bộ khác nói.
- Bí thư Khâu, tôi nghĩ hiện giờ phải lập tức nghĩ cách cứu viện.
Thấy những người này đều đã ngẩn người ra. Diệp Trạch Đào vội nói.
Khâu Ngênh Thụ lúc này đã chạy được một đoạn đường, chạy về phía trước nhìn xuống phía dưới.
Lúc này Khâu Ngênh Thụ căn bản không còn là ông Phó Bí thư tỉnh ủy bình tĩnh nữa, nhanh chóng chạy về phía trước.
Một số ông quan có dáng tai to mặt lớn, rất béo cũng đều chạy theo.
Thi Minh Cương vừa chạy vừa kêu:
- Làm cái gì vậy, cây cầu này mới được tu bổ.
Khi mọi người đều chạy lên đến phía trước đều nhìn thấy chiếc cầu bị gãy sụp.
Khâu Ngênh Thụ lúc này cũng hoàn hồn lại, trấn tĩnh một chút, rồi lập tức gọi điện thoại.
Đối với những cán bộ này mà nói, chết người là chuyện lớn. Nhưng chuyện mà làm mọi người phải khiếp sợ vẫn là chuyện cây cầu này. Đây là một cây cầu lớn mới được tu sửa, trong một thời gian ngắn mà đã bị gãy. Có thế thấy đây là rắc rối lớn, cũng có thể thấy được vì sao mà cây cầu lại xảy ra chuyện như vậy.
Thi Minh Cương cũng phản ứng rất nhanh. Nhanh chóng điện thoại yêu cầu thành phố Cừ Dương nhanh chóng phái nhân viên cứu hộ tới nơi này.
Diệp Trạch Đào tạm thời cũng không có việc gì để làm. Việc này hắn cũng không tiện tham dự vào, liền nói