- Thông gia.
Cố Lâm Cao buổi tối sẽ đến nhà Phó trưởng ban ban tuyên giáo thành ủy, bố vợ Lục Thành Trung của con trai mình Cố Lôi Minh.
Hai người trước kia đã từng học cùng trường, lúc đó tuổi của Cố Lâm Cao khá lớn, tuổi của Lục Thành Trung lại nhỏ. Nhưng hai người chưa từng nghĩ tới sẽ là thông gia, quan hệ rất gần gũi.
- Ông Cố, Bí thư Diệp của các ông đã thăng chức, sao lại có thời gian tới chỗ tôi chơi thế này?
Lục Thành Trung cười đáp.
- Chỗ của cậu ấy hiện giờ không cần đến tôi.
Cố Lâm Cao cười ha ha đáp.
Lục Thành Trung đương nhiên biết tình hình chỗ Diệp Trạch Đào. Buổi tiệc ngày hôm nay ông ấy cũng có tham gia, chỉ có điều là cấp bậc không lớn nên cũng quay về nhà sớm.
Sau khi mọi người ngồi xuống, Cố Lâm Tùng nhìn về phía Lục Thành Trung nói:
- Ông thông gia, ông cũng cần phải hoạt động một chút đi.
Lục Thành Trung ngượng cười đáp:
- Loạn hết rồi!
Cục diện hiện giờ của thành phố Cừ Dương mọi người đều có thể nhìn ra. Đích thực ra rất rối loạn.
- Ông ấy à, nếu như hoạt động tốt vẫn còn có thể nhảy vọt đấy!
Cố Lâm Tùng lắc đầu nói.
- Ông thông gia, ông chỉ bảo chút cho lão Lục nhà chúng tôi đi.
Vợ của Lục Thành Trung cười quay sang Cố Lâm Tùng nói.
Cố Lâm Tùng nhìn sang phía Lục Thành Trung nói:
- Ông Lục, chúng ta là người một nhà, tôi không có thời gian nếu không tôi cũng sẽ tranh giành một chút. Ông thì lại không giống tôi, cơ hội của ông rất nhiều, nếu như thao tác tốt không chừng ông sẽ còn có một thời kỳ thăng tiến. Nhất định phải nắm chắc cơ hội này, cần tranh giành một chút mới được.
Lục Thành Trung nhìn sang chỗ Cố Lâm Tùng phảng phất có chút hiểu ra. Ngày hôm nay Cố Lâm Tùng đột nhiên đến nơi đây quyết không phải là có ý nghĩ đến quan hệ thông gia này, nhất định là muốn nói với mình điều gì đó.
- Ông thông gia, chúng ta vào thư phòng nói chuyện một chút.
Lục Thành Trung đứng dậy nói chuyện với Cố Lâm Tùng.
Vợ của Lục Thành Trung cũng cười nói:
- Được, các ông đi nói chuyện của các ông đi, tôi vẫn còn một tập phim nữa để xem.
Cố Lâm Tùng cười ha ha, đi theo vào phòng của ông ta.
Đóng cửa lại, Lục Thành Trung nói:
- Ông Cố, có lời gì cần nói ông có thể nói rồi.
Cố Lâm Tùng nhìn sang Lục Thành Trung nói:
- Thành Trung, ông nghĩ thế nào về cục diện hiện nay.
- Rất khó làm rõ, hiện tai tuy rằng đã có bộ máy quản lí mới nhưng đều là những người có người đứng sau lưng. Ông chủ của các ông có thế lực đứng sau rất mạnh, Bí thư Thi, Chủ tịch Trần, Phó chủ tịch thành phố mới đến. Không có ai là yếu.
Nói đến đây Lục Thành Trung thở dài nói:
- Không dấu gì ông lãnh đạo thành phố chúng tôi đều rất cẩn thận.
- Vậy thì, ông nhận thấy kết cục sẽ như thế nào?
Lắc đầu, Lục Thành Trung nói:
- Khó nói, khó nói.
- Ông à, ông còn mấy năm chứ? Nếu còn không đọ sức. Ông căn bản không có bất cứ hy vọng gì!
Cố Lâm Tùng lắc đầu nói.
- Ông Cố, tôi biết hôm nay ông đến đây là để chỉ bảo tôi, cũng đừng cất dấu nữa, có chuyện gì thì ông cứ nói đi.
Cố Lâm Tùng mỉm cười nói:
- Khi đi làm ông vẫn được mệnh danh là Gia Cát Lượng, tôi biết rằng ông không thể chưa nghĩ tới chuyện này. Hiện tại thân ở trong mất đi sức phán đoán!
Châm một điếu thuốc hút Cố Lâm Tùng nói:
- Thành Trung, đâu tiên ông nên biết chúng ta là người cùng một phe, có quan hệ chung. Dù thế nào thì tôi cũng phải suy nghĩ cho con trai của mình có phải không?
Lục Thành Trung cười đáp:
- Tôi hiểu, việc này ông không nói thì tôi cũng biết. Ông cũng là một người có nhiều kinh nghiệm, sắp già rồi nhưng vẫn còn có thể bò lên. Đây là việc mà rất nhiều người không nghĩ đến.
Cười tự đắc, Cố Lâm Tùng thở dài một tiếng nói:
- Tiếc là tôi không có thời gian.
Lục Thành Trung cũng mỉm cười gật đầu.
Thở ra một hơi thuốc trong ánh mắt của Cố Lâm Tùng đột nhiên hiện ra một cái nhìn xa xăm:
- Cố Lâm Tùng tôi cho dù đã già nhưng đôi mắt này của tôi thì vẫn còn rất sáng. Những thứ mà người khác nhìn không rõ tôi lại nhìn rất rõ.
Nhìn sang phía Lục Thành Trung nói:
- Tôi sẽ giúp ông phân tích tình hình ở trong thành phố hiện nay.
Lục Thành Trung giúp Cố Lâm Tùng thêm một chút nước ấm, rồi lại ngồi xuống nói:
- Tôi cũng đang muốn học hỏi một chút.
- Thành Trung à, Ông thấy bước tiếp theo ở thành phố sẽ phân thành mấy phe?
- Việc này tôi thấy sẽ phân thành bốn phe: Bí thư Thi, Chủ tịch Trần, Phó chủ tịch Phương và còn một người nữa là Phó chủ tịch Diệp Trạch Đào.
Cố Lâm Tùng mỉm cười nói:
- Cục diện bên ngoài thể hiện là như vậy, ông có nghĩ người yếu nhất là Bí thư Diệp không?
Lục Thành Trung mỉm cười gật đầu nói:
- Mọi người đều nghĩ như vậy.
Cố Lâm Tùng mỉm cười đáp:
- Vậy thì tốt. Tôi hỏi ông, giữa Bí thư Diệp và Chủ tịch Trần liên kết với nhau không?
Lục Thành Trung liền cười đáp:
- Mọi người đều biết, Chủ tịch Trần là thông gia của Bí thư Vi, Chủ tịch Trần sẽ có được sự ủng hộ của Bí thư Vi. Nghe nói Bí thư Vi và Diệp Trạch Đào không cùng chung một con đường.
Cố Lâm Tùng cười ha ha nói:
- Thành Trung à, đó chỉ là vẻ bề ngoài. Tuy rằng tôi không có chứng cứ, nhưng thông qua vài lần quan sát phát hiện bộ dạng nói chém, nói giết của Chủ tịch Trần với Diệp Trạch Đào. Thực ra, không có một lần nào là hành động thật sự. Ông có nhận thấy như vậy không?
Lục Thành Trung kinh ngạc nghiêm túc nghĩ một chút mới cười nói:
- Đúng là như vậy, có chút kỳ lạ!
- Thành Trung, Bí thư Thi là phe phái lớn nhất trong thành phố. Hiện nay, Diệp Trạch Đào và Bí thư Thi rõ ràng có quan hệ thân thiết. Ngoài ra, Chủ tịch Trần cũng không có hành động cụ thể nào, tôi cảm thấy quan hệ giữa Bí thư Diệp và Chủ tịch Trần không đơn thuần như những gì thể hiện bên ngoài. Có những sự việc như vậy ông còn nghĩ thế lực của Bí thư Diệp yếu nữa không? Ông đã từng nghĩ đến việc hiện giờ Diệp Trạch Đào tuổi còn rất trẻ. Với độ tuổi như vậy trong chốn quan trường ở Hoa Hạ có mấy người có được chức vị cao như vậy chứ? Tại sao huyện Lục Thương là huyện thí điểm nhưng cách dùng nhân tài lại không theo khuôn mẫu.
Sau khi liên tiếp mấy vấn đề được hỏi ra, Lục Thành Trung cũng suy nghĩ đến nguyên nhân sâu xa ở bên trong. Càng nghĩ càng thấy Cố Lâm Tùng nói có lý.
Cố Lâm Tùng mỉm cười nói:
- Phương Siêu Minh cho dù có lai lịch lớn hơn nữa, tôi thấy cậu ta đấu không lại Bí thư Diệp. Thành Trung à, hiện nay ông có một con đường chính là đi theo Diệp Trạch Đào. Tin rằng chỉ cần ông đi theo Diệp Trạch Đào ông sẽ có một tương lai tươi đẹp.
Lời nói của Cố Lâm Tùng làm cho Lục Thành Trung không ngừng động lòng. Mình không có lực lượng lớn mạnh đứng sau, Điều này mới tạo nên việc từ trước tới nay không