Nhiếp Tiểu Vĩ từ văn phòng của Phương Siêu Minh bước ra, tâm trạng rất tốt, mắt thấy Lỗ Xương Chí xảy ra chuyện, trong lúc mình đang ở đó thì có một cơ hội lớn hơn được đặt lên đầu mình, công tử Phương Siêu Minh của Bí thư Thành uỷ Hải Đông cố ý muốn tự nâng mình lên!
Từ lúc lén gặp Phương Siêu Minh, Nhiếp Tiểu Vĩ lập tức đứng về phía của Phương Siêu Minh.
Trong suy nghĩ của Nhiếp Tiểu Vĩ, đây là lựa chọn tốt nhất của mình, có được sự ủng hộ của Phương Siêu Minh, mình tiếp tục bước tiếp trong thành phố cũng coi như là có một lực lượng hùng mạnh ủng hộ.
Khi nghĩ đến Phương Siêu Minh có một lực lượng lãnh đạo hùng mạnh ủng hộ như vậy, dường như Nhiếp Tiểu Vĩ đã thấy được tương lai sáng ngời của mình.
Hôm nay đến văn phòng của Phương Siêu Minh, Nhiếp Tiểu Vĩ đã nói cho Phương Siêu Minh nghe hết tình hình ở huyện Lục Thương, cảm thấy được Phương Siêu Minh không thích Diệp Trạch Đào, đây là chuyện tốt, chỉ cần được Phương Siêu Minh ủng hộ, hành động tiếp theo của mình là nghĩ cách đuổi Diệp Trạch Đào ra khỏi huyện Lục Thương.
Rõ ràng Phương Siêu Minh có ám chỉ đó, nếu Diệp Trạch Đào rời khỏi, vị trí Bí thư Huyện uỷ huyện Lục Thương có thể sẽ thuộc về mình.
Ra khỏi văn phòng của Phương Siêu Minh. Nhiếp Tiểu Vĩ nhanh chóng cười ra tiếng.
Mới vừa bước vào bãi đậu xe, điều Nhiếp Tiểu Vĩ không ngờ chính là Diệp Trạch Đào đang nghênh diện bước đến.
- Bí thư Diệp!
Nhiếp Tiểu Vĩ liền gọi lên một tiếng.
Diệp Trạch Đào cũng vừa mới trở về, định đến chỗ của Thi Minh Cương để báo cáo một tiếng, lần này Khâu Nghênh Tùng lập tức để Diệp Trạch Đào quay trở lại, bước tiếp theo mình cần phải bỏ thêm nhiều công sức trong sự việc ở huyện Lục Thương.
Trước mặt liền thấy Nhiếp Tiểu Vĩ đi tới, nhìn bộ dạng của Nhiếp Tiểu Vĩ chắc là đã đến gặp Phương Siêu Minh.
Lập tức nghĩ đến lúc thằng nhóc này gặp chuyện không may, Diệp Trạch Đào cũng không muốn nhiều lời với thằng nhóc này.
Nghe thấy Nhiếp Tiểu Vĩ chào hỏi, Diêp Trạch Đào hừ cũng lười hừ một tiếng, ngẩng cao đầu hướng đi về phía trong.
A!
Nhiếp Tiểu Vĩ dẫn theo thư ký và lái xe, hai người thấy Nhiếp Tiểu Vĩ đi ra, sớm đã chạy qua nghênh đón.
Diệp Trạch Đào cũng là dẫn theo thư ký và lái xe, không ai ngờ tới lại xảy ra chuyện này.
Sao lại thế nay?
Chuyện này rất lạ. Trong chốn quan trường, cho dù thù hằn lớn cỡ nào, khi gặp mặt đều cười cười nhưng bên trong thì thấy khó chịu, hôm nay Bí thư Diệp Trạch Đào lại không để ý đến một Phó Chủ tịch thường trực.
Đã xảy ra chuyện gì?
Nhiếp Tiểu Vĩ không ngờ lại xảy ra tình huống như vậy, liền ngạc nhiên đứng ngây người ra đó.
Lúc nãy các lãnh đạo ra vào cũng không ít, tình hình này có không ít người nhìn thấy, thật ra chuyện này người ta cũng đã đoán ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Từng người đều đứng đó nhìn Nhiếp Tiểu Vĩ, cũng có một số người nhìn về hướng Diệp Trạch Đào đang đi vào phía trong, thấy bóng dáng của Diệp Trạch Đào, mọi người biết chắc đã có chuyện gì phát sinh rồi.
Lúc này không ai biết rằng Phương Siêu Minh đang đứng ở cửa sổ trên lầu.
Lúc này Phương Siêu Minh không biết rằng Nhiếp Tiểu Vĩ đã xảy ra chuyện, liền thấy được tình huống của Diệp Trạch Đào và Nhiếp Tiểu Vĩ.
Sắc mặt của Phương Siêu Minh rất khó coi, nghĩ thầm trong lòng, Diệp Trạch Đào này dù mạnh đến đâu cũng không thể làm bẽ mặt Niếp Tiểu Vĩ như vậy.
Trong suy nghĩ của Phương Siêu Minh, bây giờ Nhiếp Tiểu Vĩ là người của mình, Diệp Trạch Đào không nể mặt Nhiếp Tiểu Vĩ, đây hoàn toàn chính là hành vi quét mặt mình.
Hai ngày này Nhiếp Tiểu Vĩ có rất nhiều cơ hội đến phòng làm việc của mình, toàn bộ các cán bộ hẳn biết rằng. Nhiếp Tiểu Vĩ kia hẳn là đã về phe mình rồi, nhất định Diệp Trạch Đào nghe được tình huống này, cố ý không nể mặt Nhiếp Tiểu Vĩ a!
Phương Siêu Minh cảm thấy chuyện này không nhất thiết phải làm cho Diệp Trạch Đào xấu hổ.
Diệp Trạch Đào cũng không biết rằng Phương Siêu Minh đã thấy thái độ của mình đối xử với Nhiếp Tiểu Vĩ.
Thi Minh Cương sớm đã biết Diệp Trạch Đào đã trở lại, thấy Diệp Trạch Đào bước vào liền cười nói:
- Trạch Đào đã trở lại? Tốt rồi, công việc ở thành phố nhiều như vậy cậu trở về là tốt rồi, tôi sẽ đi triệu họp các Uỷ viên thường vụ sẽ chính thức phân công công việc cho cậu, như thế sẽ có lợi cho triển khai công việc.
Thi Minh Cương cũng nghĩ kỹ lần này Diệp Trạch Đào được tính là người cùng phe với mình, cũng có thể giao cho Diệp Trạch Đào một số công việc quan trọng. Sau khi Lỗ Xương Chí của Thi Minh Cương xảy ra chuyện, cấp trên đã có một số nhận xét.
Thấy Thi Minh Cương lập tức mở cuộc họp Diệp Trạch Đào chỉ có thể tỏ ra vẻ phục tùng tổ chức sắp xếp.
Thi Minh Cương liền gọi điện thông báo mở cuộc họp.
Gọi điện thoại xong, Thi Minh Cương kêu Diệp Trạch Đào ngồi xuống nói:
- Còn một chút thời gian nữa mới tới giờ họp, chúng ta trò chuyện chút đi.
Diệp Trạch Đào liền ngồi xuống.
Thi Minh Cương nói:
- Trạch Đào, Mặc dù trước kia có phân công, thăng cấp, tình huống bây giờ đã khác, mới vừa có thêm hai Uỷ viên thường vụ mới, phải phá vỡ quy tắc phân công cũ mới được.
Mặc dù Thi Minh Cương nắm chắc nhưng cũng biểu lộ ra ý cần Diệp Trạch Đào ủng hộ. Diệp Trạch Đào chú trọng sự rõ ràng chính là liên quan đến huyện Lục Thương nên nói:
- Bí thư Thi, để tôi càng có nhiều tinh lực thì đưa tôi trở về huyện Lục Thương, khó có thể chiếu cố đến công tác ở thành phố!
Thi Minh Cương thích nhất chính là thái độ này của Diệp Trạch Đào, cũng không có biểu hiện ra ý muốn tranh quyền, có được một đồng minh như thế, đó chính là một chuyện rất đỗi vui mừng.
- Trạch Đào, như vậy đi, ngoại trừ công tác ở huyện Lục Thương, cậu cũng nên thu hút đầu tư công tác ở thành phố, tài chính tiền tệ, nắm bắt các khu công nghiệp kỹ nghệ và du lịch trong thành phố.
Nghe Thi Minh Cương phân công như thế, trong lòng Diệp Trạch Đào sửng sốt, các thứ khác thì không sao nhưng còn công tác tài chính vẫn luôn là Phó chủ tịch thường trực thành phố nắm giữ, trước kia khu công nghiệp cũng là Phó bí thư nắm giữ, lần này đem