- Bí thư Diệp, tôi tới thành phố Cừ Dương rồi.
Vừa mói ra khỏi nhà Cố Lâm Cao, Diệp Trạch Đào liền nhận được điện thoại của Cố Minh Trung gọi tới.
- Minh Trung, cậu đang ở đâu?
Nghe nói Cố Minh Trung đã đến, mặc dù có chút không ngờ nhưng hắn vẫn cảm thấy vui vẻ, Diệp Trạch Đào cảm thấy Cố Minh Trung từ trước tới nay vẫn luôn thể hiện là người thân cận đối với hắn, con người Cố Minh Trung này thực sự là luôn muốn dựa vào hắn.
Hôm nay Diệp Trạch Đào tâm trạng rất vui vẻ, buổi nói chuyện vui vẻ với Cố Lâm Cao đã mang lại cho hắn rất nhiều những gợi mở, nếu thực hiện tốt thì mình rất nhanh còn có thể hình thành lực lượng ở thành phố Cừ Dương.
Diệp Trạch Đào hiểu rõ bước tiếp theo của hắn trọng điểm nằm chính tại thành phố, tuy rằng trong huyện vẫn đang làm công tác thí điểm nhưng ý của trung ương chính là lấy huyện Lục Thương làm cơ sở từ đó khai thác mở rộng đến thành phố, sau đó đến tỉnh rồi dần dần lan rộng ra cả nước, nếu sau đây hắn không có lực lượng ở thành phố thì không thuận tiện cho công việc sau này.
Cố Minh Trung đã nói ra nơi hắn đang ở, là một khách sạn ở thành phố Cừ Dương.
Diệp Trạch Đào nói địa điểm cho Phương Minh Dũng, chiếc xe nhanh chóng đi đến đó. Xe vừa dừng lại, Diệp Trạch Đào liền nhìn thấy Cố Minh Trung chạy đến nghênh đón.
- Minh Trung!
Diệp Trạch Đào phát hiện vẻ mặt Cố Minh Trung không được tốt, người nhìn cũng có vẻ già đi nhiều, hắn có chút giật mình.
Làm thư ký của người ta mà lại già đi nhanh như vậy sao!
Diệp Trạch Đào cũng có chút xúc động, bản thân hắn vẫn là gặp được rất nhiều người có tài, sau khi làm thư ký một thời gian liền giống như một kẻ nô tài, điều này là do thể chế của nước ta tạo thành, đều cho rằng thư ký đi theo lãnh đạo được ăn sung mặc sướng, đến lúc đó biết có bao nhiêu người biết nỗi chua xót của người thư ký đây!
- Bí thư Diệp, mời anh vào trong nói chuyện.
Diệp Trạch Đào theo Cố Minh Trung đi vào trong gian phòng kia.
- Cậu vẫn chưa ăn cơm à?
Diệp Trạch Đào quan tâm hỏi han.
- Bí thư Diệp, tôi vừa ăn rồi, biết anh tiệc tùng nhiều nên không dám quấy rầy đến anh.
- Cậu đấy. Chúng ta là người quen biết. Gì mà quấy rầy hay không quấy rầy, cậu có thể đến Cừ Dương tôi rất vui.
- Bí thư Diệp. Chúc mừng anh đã trở thành Ủy viên thường vụ Phó Chủ tịch thành phố!
Diệp Trạch Đào liền mỉm cười nói:
- Minh Trung cậu đúng là hiểu rất rõ tình hình thành phố Cừ Dương!
Cố Minh Trung cười nói:
- Tôi vẫn luôn quan tâm đến tình hình của Bí thư Diệp.
Mặc dù biết Diệp Trạch Đào đã là Phó Chủ tịch thành phố, Cố Minh Trung vẫn cố ý xưng hô với Diệp Trạch Đào theo chức vụ Bí thư, chính là muốn dần dần thăm dò thái độ của Diệp Trạch Đào đối với mình.
Thấy Diệp Trạch Đào cũng không để ý đến vấn đề xưng hô, Cố Minh Trung trong lòng vui vẻ, chứng tỏ trong lòng Diệp Trạch Đào vẫn nhớ tới tình xưa nghĩa cũ, lần này cho dù như thế nào cũng phải nghĩ cách để được điều đến thành phố Cừ Dương mới được.
Sau khi ngồi xuống, Cố Minh Trung rót cho Diệp Trạch Đào chén trà.
Diệp Trạch Đào đưa một điếu thuốc cho Cố Minh Trung nói:
- Sao cậu đột nhiên lại chạy đến thành phố Cù Dương này? Trước khi đến nên gọi điện thoại để tôi ra đón cậu chứ.
Nghe Diệp Trạch Đào hỏi, Cố Minh Trung thở dài nói:
- Bí thư Diệp, có lẽ anh bận nhiều công việc nên không quan tâm đến tình hình ở thành phố tôi. Bí thư Hứa đã xảy ra chuyện rồi! Ôi!
Diệp Trạch Đào đúng là không biết việc này, liền giật mình, kinh hãi hỏi:
- Làm sao vậy?
- Bí thư Diệp, Bí thư Hứa bị thư ký của ông ấy hại, điều tra ra có một số vấn đề. Cấp trên đã điều ông ấy đến Mặt trận Tổ quốc tỉnh rồi!
Diệp Trạch Đào sửng sốt:
- Thư ký của ông ta sao?
- Đúng vậy, thư ký mới của Bí thư Hứa bị người khác mua chuộc, sau khi hại ông ấy đã từ chức trốn biệt rồi. Nhưng mà Bí thư Hứa bây giờ vì chuyện này mà bị cách chức rồi.
- Cục diện chính trị thành phố Quảng Ninh xem ra có sự thay đối rất lớn đúng không?
Diệp Trạch Đào nói.
Cười khổ một tiếng, Cố Minh Trung nói tiếp:
- Bí thư Hứa quá tin tưởng người khác rồi, sau khi ông ta xảy ra chuyện, lúc ông ấy bị điều đi ngoài tôi ra không có một ai đến tiễn ông ấy cả!
Diệp Trạch Đào âm thầm gật đầu, Hứa Phu Kiệt này có phần tự cho mình là đúng, lần này có lẽ đã bị người ta chơi cho một vố rồi.
Lại nghĩ đến cảnh tượng lạnh lẽo của Hứa Phu Kiệt lúc bị điều đi, Diệp Trạch Đào ít nhiều cũng có chút xúc động, đúng là tình đời bạc bẽo!
Nhìn về phía Cố Minh Trung, Diệp Trạch Đào dần hiểu ra, vì Hứa Phu Kiệt xảy ra chuyện nên Cố Minh Trung ở thành phố Quảng Ninh cũng gặp phải không ít khó khăn, hắn là người mà Hứa Phu Kiệt đưa đến, hoàn toàn là người của Hứa hệ, nay Hứa Phu Kiệt bị cách chức rồi, tiền đồ của Cố Minh Trung ở Cục Xúc tiến đầu tư cũng không còn giữ được lâu nữa.
Nhìn thấy bộ dạng của Cố Minh Trung, lại nghĩ Cố Minh Trung vẫn luôn nương nhờ vào mình, Diệp Trạch Đào vừa hút thuốc vừa suy nghĩ về chuyện lo liệu cho Cố Minh Trung.
Nếu hắn không biết chuyện này thì thôi, nhưng một khi đã biết thì phải giúp đỡ tận tình. Thực sự thì Diệp Trạch Đào vẫn luôn coi trọng Cố Minh Trung, con người này tuy rằng có chút thực dụng nhưng trong chốn quan trường thử hỏi có kẻ nào lại không thực dụng, nếu như có thể cho Cố Minh Trung đến thành phố Cừ Dương thì cũng tốt.
Cố Minh Trung ngồi đó nhìn Diệp Trạch Đào, hắn biết nên dựa vào sự khôn khéo của Diệp Trạch Đào, hắn chỉ cần nói Hứa Phu Kiệt gặp chuyện không may, lại thấy bản thân sắp vào thành phố Cừ Dương thì Diệp Trạch Đào nên biết ý đồ hắn tới đây, nếu Diệp Trạch Đào có ý muốn dùng hắn thì hắn cũng không cần phải nói thêm gì nữa.
Lúc này Cố Minh Trung có chút lo lắng, dù hắn là người được Hứa Phu Kiệt đưa tới thành phố Cừ Dương nhưng sự thăng tiến của Hứa Phu Kiệt cũng không từng để ý trọng dụng gì hắn, lần này Hứa Phu Kiệt gặp chuyện, hắn lại là người đi cùng Hứa Phu Kiệt, là người đầu tiên hứng chịu sự công kích, nếu