Tại văn phòng làm việc của Thi Minh Cương, Thi Minh Cương đưa cho Diệp Trạch Đào một điếu thuốc và nói:
- Trạch Đào à, việc của huyện cậu phải có dự tính mới phải, bây giờ lão Cố sắp về hưu, Nhiếp Tiểu Vĩ lại xảy ra chuyện, thành ủy phải chuẩn bị điều chỉnh một chút. Tôi muốn nghe suy nghĩ của cậu.
Vừa mới trao đổi cùng với Tần Lệ Quyên xong, Thi Minh Cương liền gọi Diệp Trạch Đào vào.
Diệp Trạch Đào ước chừng Phương Siêu Minh đã tiến hành trao đổi với Thi Minh Cương. Đây là Thi Minh Cương yêu cầu được sự ủng hộ của mình, đến để cùng trao đổi ý kiến.
Lúc nhìn về phía Thi Minh Cương, Diệp Trạch Đào cảm thấy Thi Minh Cương cũng rất khó, số phiếu trên tay Ủy viên thường vụ không chiếm đa số. Nếu muốn nắm trong tay thành phố Cừ Dương thì không thể không cân bằng mọi phía được.
- Bí thư Thi nói đúng, lão Cố cũng là người sắp về hưu, trước khi nghỉ hưu, lão Cố đề cử đồng chí Cam Lệ Bình.
Nếu biết trước Thi Minh Cương tìm mình đến vì mục đích này, Diệp Trạch Đào đã trực tiếp nói ra người mình tiến cử.
- Cam Lệ Bình?
Thi Minh Cương bắt đầu suy tư.
- Cậu thấy thế nào?
- Theo lý thuyết, đồng chí Cam Lệ Bình là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, việc đảm nhiệm chức Phó bí thư huyện ủy không phải quá cần thiết, tuy nhiên các phương diện về tố chất của đồng chí này không tệ, đã phối hợp công việc một lần rồi. Suy xét đến sự phát triển của huyện Lục Thương, về mọi mặt đồng chí đảm nhiệm chức Phó bí thư đều hợp tác ăn ý, áp lực công việc của tôi cũng giảm đi nhiều.
Thi Minh Cương khẽ gật đầu nói:
- Được, như vậy dựa vào xếp hạng trước. Nếu như đồng chí Cam Lệ Bình đảm nhiệm chức Phó bí thư huyện ủy thì công việc Ủy ban Kỷ luật ai sẽ làm?
- Kiều Ứng Xương hoàn toàn có thể đảm nhiệm được.
Thi Minh Cương liền mỉm cười nói:
- Đại quản gia của anh đều đã được điều đi cả rồi, ai sẽ đảm nhiệm công việc đại quản gia?
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Thi bí thư, còn một việc vẫn không tốt lắm mà tôi chưa nói ra, bây giờ có lẽ nên nói ra rồi.
Thi Minh Cương sửng sốt nói:
- Sự việc gì vậy?
- Thi bí thư, là thế này, thật ra năng lực đồng chí Phương Minh Dũng, lái xe của tôi cũng rất tốt.
Thi Minh Cương tỏ vẻ coi trọng đối với người lái xe này của Diệp Trạch Đào. Mặc dù anh ta biết một chút tình hình nhưng cũng không phải quá rõ nội tình, liền nhìn về Diệp Trạch Đào.
- Thi bí thư, có một lần khi tôi đi Nam Hải gặp Hoa Uy, Hoa Uy đang nghe tình hình phát triển huyện Lục Thương của tôi, đã để cho đồng chí cảnh vệ Phương Minh Dũng đi vào cùng với tôi. Tuy rằng anh ta đi cùng với tôi, thực ra tất cả hồ sơ của anh ta đều ở Trung Ương. Đồng chí Phương Minh Dũng từ Cục Cảnh vệ trung ương chuyển về địa phương.
Thi Minh Cương nghe đến đó thì hai mắt đều đã mở to ra, Phương Minh Dũng chính là vệ sỹ của Hoa Uy!
Hoa Uy đã đưa tất cả vệ sỹ cho Diệp Trạch Đào, lẽ nào nói Diệp Trạch Đào là người tuyển chọn của Hoa Uy sao?
Nếu đúng như vậy, chính mình phải xem lại mối quan hệ của Diệp Trạch Đào. Không chừng Diệp Trạch Đào sẽ có bước phát triển lớn sau này.
Còn tưởng đến công tác tại huyện Lục Thương là lúc trung ương đã định rồi, Thi Minh Cương càng cảm thấy những phỏng đoán của mình càng có khả năng đúng.
Việc này với tác động của anh ta quả thực không nhỏ, hoàn toàn không thể ngờ rằng anh ta chính là một người có nguồn gốc như vậy.
Tuy nhiên trước đây cũng đã biết rằng Phương Minh Dũng đến từ quân đội. Lại cũng chỉ nghĩ là quan hệ bên cha vợ của Diệp Trạch Đào. Cũng thật không ngờ rằng sẽ là bối cảnh như vậy.
- Là như thế này hả!
Thi Minh Cương tính toán cái được mất của sự việc, ý tứ của Diệp Trạch Đào rất rõ ràng rồi. Cấp bậc của Phương Minh Dũng rất cao, nếu như nói chuyển ngành về địa phương, người ta cho một xuất ở huyện cũng không phải là việc khó. Lúc này Diệp Trạch Đào cũng đã biểu hiện rõ muốn Phương Minh Dũng đảm nhiệm chức Trưởng ban thư kí Huyện ủy, việc này làm cho người ta không thể nghĩ thông được.
Châm một điếu thuốc, Thi Minh Cương cau mày nói:
- Anh ta vẫn luôn là người lái xe, đột nhiên đưa anh ta lên ghế Trưởng ban thư kí Huyện ủy, việc này khiến người ta khó chấp nhận được, có thể bị dư luận phản đối không?
Thi Minh Cương lúc nói cũng thể hiện rất cẩn thận.
Thật ra, Diệp Trạch Đào cũng không thực sự muốn đưa Phương Minh Dũng lên vị trí Trưởng ban thư kí Huyện ủy, chỉ là muốn mượn việc này làm rõ thân phận của Phương Minh Dũng, khiến cho Thi Minh Cương biết rằng bên cạnh anh ta còn có một nhân tài. Mục đích làm như vậy cũng là để cho Thi Minh Cương thấy ý tứ thân cận.
Đồng thời, Diệp Trạch Đào cũng nghĩ cách hôm nay đến đàm phán bảng giá, để lộ ra một vài bối cảnh của bản thân mới phải.
- Bí thư Thi nói cũng đúng, việc này là do tôi thiếu suy xét rồi!
Thi Minh Cương nếu như đã biết thân phận của Phương Minh Dũng rồi cũng không thể không dùng, một nhân tài như vậy mà không dùng thì quả là tổn thất của chính mình rồi.
- Như vậy đi, hãy nói đến cấp bậc của Phương Minh Dũng trước, anh ta còn đi cùng với cậu, nhưng nhất định phải dùng được đồng chí này!
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Tôi có thể liên kết với các đồng chí một thời gian, tạm thời chưa thể chuyển nghề được!
Thi Minh Cương nhìn Diệp Trạch Đào, cảm thấy mình đối với nhận thức của Diệp Trạch Đào đã tăng lên, Bí thư huyện ủy dùng vệ sỹ của Trung Nam Hải, việc này đủ để cho thấy sự coi trọng của thượng cấp với Diệp Trạch Đào rồi. Hôm nay, Diệp Trạch Đào nói ra việc này rồi, cũng là biểu hiện trung thành đối với mình!
Thi Minh Cương thêm một lần cảm thấy phải tăng cường lôi kéo Diệp Trạch Đào.
- Như vậy đi, đặc thù của huyện Lục Thương, Thành ủy đang nghiên cứu vấn đề trong bộ máy của huyện Lục Thương, hay là lấy kiến nghị của cậu làm chủ, cậu hãy mau chóng đưa ra danh sách đề cử đi.
Thi Minh Cương cũng không muốn suy nghĩ thêm việc tranh giành lợi lộc của