Diệp Trạch Đào không đi ra!
Phùng Nghiệp Triển từ trước đến giờ là người đã quen với việc chuyện gì cũng thuận buồm xuôi gió, sau khi nắm giữ trong tay thế lực của hai nhà Hắc Bạch, thì hoàn toàn không gặp chút bất lợi nào, có đôi khi bí thư Thi Minh Cương cũng làm cho mất mặt một chút, nhưng hôm nay Diệp Trạch Đào chiếm ghế trên, đặc biệt là việc Diệp Trạch Đào không có ý định cùng đứng một phía với mình.
Đứng trong cơn gió rét, nhìn thấy xe của Diệp Trạch Đào nhanh chóng rời đi, Phùng Nghiệp Triển trầm giọng nói:
- Các anh thấy thế nào?
Hôm nay Phùng Nghiệp Triển nín thở, trong tay một tên Phó chủ tịch thành phố nhỏ bé ăn nghẹn một chút, ban đầu muốn dùng khí thế để lấn át Diệp Trạch Đào, nhưng không ngờ là không những không ngăn chặn được Diệp Trạch Đào mà ngược lại còn khiến cho Diệp Trạch Đào trở thành người chủ động.
Tuy rằng Phùng Nghiệp Triển chỉ là một công tử nhưng mấy người đằng sau anh ta đều lấy an ta làm trung tâm, đừng chỉ nhìn Phùng Sang Dương là Phó chủ tịch mặt trận tổ quốc, thế lực của ông ta ở thành phố thật sự rất lớn, cho dù là vài người ở trong địa bàn này muốn hô mưa gọi gió cũng cảm thấy sợ hãi.
- Thật là vô lí!
Đào Hổ hít một hơi lớn tiếng nói.
- Đúng thế, người này tôi đã quan sát rồi, thực chất bên trong không phải là loại người giống như chúng ta!
Nhạc Hòa Thần lạnh giọng nói.
- Phùng thiếu, ở trong tỉnh Tây Giang này, hắn không thể lật trời được, để tôi sắp xếp một chút, thu thập hắn lại.
Tiêu Sơn Căn nói.
- Anh cho rằng tên tiểu tử này có thể dễ dàng thu thập được sao? Tôi từ chỗ bố cũng hiểu được một số tình hình, tên tiểu tử này ở thành phố có bối cảnh thực sự rất lớn.
Phùng Nghiệp Triển có chút buồn bực nói.
- Hừ cho dù là một con rồng thì đến thành phố Cừ Dương, tôi cũng có thể làm cho nó trở thành một con côn trùng, thành phố Cừ Dương lớn như thế. Những chuyện như tai nạn xe cộ gì gì đó là chuyện rất bình thường!
Tiêu Sơn Căn không phục nói.
Đào Hổ chần chừ một chút nói:
- Tiếp tục theo dõi đã!
Phùng Nghiệp Triển giật mình gật đầu nói:
- Tôi không tin tên tiểu tử này không có khuyết điểm nào cả, lão Nhạc, anh phái người theo dõi hắn, tôi không tin tên tiểu tử này không lộ ra một yếu điểm nào!
Nhạc Hòa Thần nói:
- Yếu điểm của một người không ngoài danh lợi thì là nữ sắc. Người trẻ tuổi, tôi nghĩ rằng chắc chắn là có điểm yếu ở chỗ phụ nữ, chúng ta có thể dựa vào điểm này để thực hiện.
Cao Chiếu Sâm cười ha hả nói:
- Vậy thì tìm lỗ hổng của hắn ra, một dao giết chết, đánh tan hoàn toàn!
Trong gió lạnh vài người bật cười ha hả.
Ngồi trong xe, Diệp Trạch Đào nhớ lại tình hình tối nay, có cảm giác lực lượng của Phùng Nghiệp Triển vô cùng lớn, lực lượng này không phải là của bản thân anh ta, mà nó là lực lượng của cả một mạng lưới.
- Minh Dũng, sắp xếp một chút, theo dõi sát bọn họ!
- Chủ tịch thành phố Diệp, anh yên tâm đi, hôm nay tất cả mọi người đi vào đều sẽ bị theo dõi.
Diệp Trạch Đào lúc này mới gật đầu, nhìn từ góc độ chuyên gia, chính bản thân hắn ở phương diện này so với bọn TPhương Siêu Minh còn kém hơn rất nhiều, chuyện này là do bọn họ làm, hơn nữa, nhận thức theo dõi bọn họ là cán bộ lãnh đạo không cho phép làm loạn, nhưng với trung đội như bọn họ mà nói thì làm những chuyện này có thể trở thành bình thường.
Bởi vì phải nghĩ kỹ mấy chuyện này, cho nên Diệp Trạch Đào không đi đến chỗ của Vệ Vũ Hinh mà đi về chỗ ở của mình.
Tắm rửa đi ra, Diệp Trạch Đào ngồi một mình nghĩ đến những chuyện xảy ra trong ngày hôm nay.
Tào Thiên Sơn rõ ràng là người của Phùng Sang Dương, hôm nay làm cho những người này thành như thế mục đích chính là muốn dùng lực lượng hùng hậu để hù dọa hắn. Có người của bộ, cũng có người của hắc đạo, hôm nay bản thân hắn cũng tỏ ý không muốn đứng cùng một phía với bọn họ, phỏng chừng việc đầu tiên mà bọn họ phải làm là khoa trương lực lượng của mình, những âm mưu này đã được triển khai.
Đây chính là lực lượng của bọn họ, bản thân hắn muốn đối phó với lực lượng của Phương Siêu Minh, hai loại lực lượng này rất có thể sẽ liên kết với nhau, cho nên bản thân hắn cần phải có chút chuẩn bị mới đúng.
Đang suy nghĩ sự việc thì thấy có tiếng điện thoại kêu lên, không ngờ lại chính là điện thoại liên lạc riêng với Trần Đại Tường.
- Chủ tịch thành phố Trần, tôi là Diệp Trạch Đào.
Nghe được tiếng của Trần Đại Tường, Diệp Trạch Đào lập tức nói.
- Trạch Đào, có chuyện rồi, trong thành phố không phải đã xảy ra chuyện của Lỗ Xương Chí à? Ngày mai ban tổ chức tỉnh ủy sẽ cử một tổ xuống.
- Chủ tịch thành phố Trần có ý tưởng gì không?
Diệp Trạch Đào vừa nghe vừa suy nghĩ, ban tổ chức tỉnh ủy đến, nhất định là cán bộ khảo sát tới, không biết có phải Trần Đại Tường được vào vị trí này không.
- Ha ha, tôi chỉ muốn thông báo với Diệp Trạch Đào một chút mà thôi, đừng đến lúc đó lại làm ra chuyện gì đó khiến mọi người hiểu lầm.
- Chủ tịch thành phố Trần, Bí thư Vi có sắp xếp gì chưa?
- Không có, cậu cũng biết đấy, gần đây Phương Siêu Minh hoạt động rất khá, lần hội nghị lần trước, cậu không phản đối kiến nghị của Phương Siêu Minh, điều đó làm tôi có chút bất ngờ!
Có thể biết được, Trần Đại Tường không chào đón Phương Siêu Minh.
Xem ra lần này hai nhà họ Phương Vi liên kết hợp tác với nhau, mục đích chính là muốn giúp đỡ nâng cao chức vị của Phương Siêu Minh, điều này có lợi cho những bước phát triển tiếp theo của Phương Siêu Minh.
Đối với chuyện này, Diệp Trạch Đào cũng tốt, Thi Minh Cương cũng được, mọi người đều sớm đã có sự sắp xếp rồi, nên cũng không có chuyện gì phải lo lắng cả, nếu không thì không có khả năng hội nghị thường vụ thành ủy đã đưa danh sách báo lên trên rồi.
- Chủ tịch thành phố Trần, chuyện này tôi đã từng nói rồi, mới đến thành phố không nắm rõ tình hình, chỉ là bỏ quyền mà thôi, trong tỉnh có ý tưởng như thế nào?
- Cậu bỏ quyền thực ra là bỏ bớt lực cản đi rồi, Phương Siêu Minh đang rất vui mừng, Trạch Đào à, theo tôi được biết, trên tỉnh hiện giờ cũng có chút loạn.
- Ồ!
Diệp Trạch Đào thực sự không nghĩ đến chuyện ở trên tỉnh. Sau khi xảy ra chuyện gãy cầu, Diệp Trạch Đào đoán chừng có làm liên lụy đến một số người bọn Lỗ Xương Chí.
- Trạch Đào à, nghe nói, Lỗ Xương Chí đầu