Diệp Trạch Đào thật không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy, vừa quay người lại thấy vẻ mặt của Simon rất tức giận.
Trầm mặt, Diệp Trạch Đào nói:
- Có tiền là có thể mua được bất cứ thứ gì sao?
Đối với Simon mà nói, trước đây hắn đối với phụ nữ Trung Quốc, một chiếc xe con, một tờ chi phiếu là có thể giải quyết được vấn đề, Diệp Trạch Đào trong lòng cảm thấy vô cùng không vui.
Quách Vĩ Toàn cũng mất hứng, những người ngoại quốc này đang làm mất mặt người Trung Hoa, trước đây dùng chiến tranh không giành được thứ gì, bây giờ chỉ cần cầm chi phiếu tới là có thể lấy được!
Lâm Hinh Ngọc lại vô cùng tức giận, trầm giọng nói:
- Simon, đây là Trung Quốc, không phải là đất nước của các anh, tôi nói rõ ràng cho anh hay, anh không phải mẫu người mà tôi thích.
- Tôi muốn rút vốn!
Simon lập tức mất hứng, lớn tiếng rống lên.
Trong ẩn ý lời nói của hắn, bọn lãnh đạo Trung Quốc sợ nhất là nhà đầu tư bên ngoài rút lui. Trong tình huống bình thường, chỉ cần nói đến chuyện muốn rút vốn, bọn lãnh đạo ở Trung Quốc đã mềm yếu rồi.
Cười cười, Diệp Trạch Đào nói:
- Anh đã nghĩ kỹ rồi chứ, nếu như muốn rút thì rút luôn đi.
Căn bản là không có tâm tư nói chuyện với Simon, Diệp Trạch Đào ngồi vào trong xe.
Lâm Hinh Ngọc vào trong xe, xin lỗi nói:
- Chủ tịch Diệp, đây là lỗi của tôi.
Khoát tay một chút, Diệp Trạch Đào nói:
- Việc này không có quan hệ nhiều với cô, nước ngoài có một số người cho rằng lãnh đạo Trung Quốc bởi vì có được nguồn đầu tư mà có thể muốn làm gì thì làm, hắn ta hoàn toàn không biết tình hình của Trung Quốc.
Quách Vĩ Toàn cũng đồng ý nói:
- Không sai, bây giờ Trung Quốc không còn giống tình hình trước kia nữa, chúng ta nên cứng rắn hơn một chút.
Lâm Hinh Ngọc hiện tại vô cùng buồn bực, hoàn toàn không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy.
Xe lái đến văn phòng, Diệp Trạch Đàonói:
- Tiểu Lâm, cũng đừng nghĩ nhiều, làm tốt công tác là được rồi.
Lâm Hinh Ngọc xuống xe, nhìn về phía Diệp Trạch Đào, trong hốc mắt có ít nhiều một chút nước mắt, cô lo chuyện hôm nay khiến Diệp Trạch Đào hiểu lầm.
Diệp Trạch Đào cũng không nhìn biểu hiện của Lâm Hinh Ngọc, chuyện như vậy đối với hắn mà nói cũng không phải là chuyện đại sự, không phải là muốn rút vốn sao? Diệp Trạch Đào không quan tâm.
Xe đi về hướng huyện, Quách Vĩ Toàn nói:
- Xe ra, tiểu Lâm cũng không thích người ngoại quốc kia.
Diệp Trạch Đào cũng không biết Quách Vĩ Toàn sẽ nói những lời như thế, liền nhìn về phía Quách Vĩ Toàn.
- Trạch Đào, công ty đó là công ty đầu tư nước ngoài. Chuyện hôm nay có thể truyền ra ngoài chứ?
Diệp Trạch Đàogiờ đây mới hiểu được toàn bộ ý tứ lời nói của Quách Vĩ Toàn.
Nghĩ đến chuyện này, công ty kia là công ty đầu tư 1,8 tỷ do Lôi Tôn thu hút được, quan hệ với nhà họ Tôn vô cùng tốt. Hôm nay chuyện Lâm Hinh Ngọc lôi mình đi, hơn nữa chuyện Simon ghen có không ít lãnh đạo trung quốc và ngoại quốc nhìn thấy, đúng là rất có thể sẽ truyền ra.
Thấy Diệp Trạch Đàohiểu ý của mình, Quách Vĩ Toàn nói:
- Lời đồn rất đáng sợ.
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Thế cũng không sao cả.
Quách Vĩ Toàn nghĩ cũng như thế, chuyện hôm nay không có căn cứ gì, có lẽ không xảy ra chuyện gì chứ.
Có lời này của Quách Vĩ Toàn, Diệp Trạch Đào nghĩ đến chuyện đánh thức Quách Vĩ Toàn, liền khẽ mỉm cười nói:
- Anh Quách, ngày mai sẽ trở về thành phố à?
Mục đích đến huyện Lục Thương lần này của Quách Vĩ Toàn đã đạt được rồi, Diệp Trạch Đào coi như đã có được quan hệ, đương nhiên phải trở về thành phố chủ trì công tác.
- Trạch Đào, ngày mai trở về thành phố đi.
- Anh Quách, chuyện của Tần Lệ Quyên là kết quả thảo luận của tập thể trong thành phố, Thi bí thư thông qua biểu quyết của Thường vụ.
Diệp Trạch Đào nói một câu như thế.
Quách Vĩ Toàn nghe câu nói của Diệp Trạch Đào, đầu tiên là khó hiểu, sau đó là sửng sốt.
Việc này không phải là chuyện gì bí mật, Diệp Trạch Đào tại sao lại đột nhiên nói ra những lời như vậy?
Lời này nếu như Diệp Trạch Đào nói ra trước đây, Quách Vĩ Toàn cũng không suy nghĩ nhiều, nhưng hiện tại xem biểu hiện thái độ của chính mình, Diệp Trạch Đào nói ra như thế thì phải suy nghĩ cẩn thận một chút.
Lúc này xe đã chạy đến nhà khách huyện ủy.
Tiễn Diệp Trạch Đào, Quách Vĩ Toàn vào bên trong nhà khách, cũng không đi tắm rửa, ngược lại ngồi đó trầm tư.
Cẩn thận suy nghĩ lại những lời của Diệp Trạch Đào, Quách Vĩ Toàn trong lòng chợt chấn động. Đột nhiên nghĩ ra một điểm mấu chốt, lần này mình đến có thể sẽ ảnh hưởng đến chính mình.
Càng nghĩ lại càng cảm thấy có khả năng, nếu như đệ trình một danh sách, mở một hội nghị Thường vụ cũng không có vấn đề gì. Nhưng, Diệp Trạch Đào lại nói lời này, chẳng nhẽ nói việc này là do ý của Thi Minh Cương, thậm chí Diệp Trạch Đào cũng tham dự trong đó.
Mặc kệ là tình hình như thế nào, trong chuyện này rất có khả năng chính là Thi Minh Cương tạo ra một cái bẫy.
Nghĩ tới cạm bẫy, Quách Vĩ Toàn lại rơi vào trầm tư.
Mình tốt nhất đừng để ảnh hưởng đến tiến trình chuyện này.
Quách Vĩ Toàn suy nghĩ một hồi, rất nhanh liền gọi cho Sa Lôi, kể lại chuyện này cho Sa Lôi nghe.
Sau khi nghe xong, Sa Lôi bèn nói:
- Như vậy đi, tôi gần đây muốn đến thăm tỉnh Tây Giang, tôi đánh một cuộc điện thoại cho bí thư Ngụy, cậu đến thành phố đón tôi nhé.
Quách Vĩ Toàn liền cười, quả nhiên gừng càng già càng cay, Sa Lôi Siêuchỉ với một chiêu như vậy, đã đem hết bùn trong lòng lôi ra ngoài, bí thư Ngụy có khả năng không để cho Cát Lôi vượt mặt được.
Diệp Trạch Đào cũng không biết rằng Quách Vĩ Toàn đã điều khiển ở trong này, sau khi rời khỏi khách sạn, Diệp Trạch Đào bèn về chỗ ở của mình.
Vào phòng, Diệp Trạch Đào vừa ngồi xuống không lâu chợt nghe thấy tiếng đập cửa.
Vừa mở cửa ra liền nhìn thấy Phương Minh Dũng sắc mặt