Nhìn Diệp Trạch Đào đang không ngừng thở dốc, Vệ Vũ Hinh mở to mắt, tràn đầy phong tình nói:
- Anh hôm nay sao thế?
Cơn mưa tình qua đi, trên mặt Vệ Vũ Hinh lộ ra đỏ ửng, nằm dưới ánh đèn càng thêm động lòng người.
Vệ Vũ Hinh đã sắp ngủ, lại thấy Diệp Trạch Đào vội vàng đến, cũng không nói nhiều, liền ôm lấy Vệ Vũ Hinh giằng co một trận, mãi cho đến sau khi hai người đều lên đỉnh, lúc này mới dừng lại.
Toàn thân đều sắp bị Diệp Trạch Đào làm cho đến giã rời, Vệ Vũ Hinh rất thỏa mãn, liền đoán chừng là Diệp Trạch Đào nhất định là ở bên ngoài bị người ta dụ tới mức “phát hỏa” như vậy.
Đối với chuyện này. Vệ Vũ Hinh cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý, nên cũng không có gì là bất ngờ, Diệp Trạch Đào có thể nhịn được đến chỗ mình để giải tỏa, điều này cho thấy Diệp Trạch Đào cũng không phải là người xằng bậy, Vệ Vũ Hinh vẫn cảm thấy rất vui mừng.
Thở gấp một hơi, Diệp Trạch Đào cười nói:
- Hôm nay được ăn thêm chút thuốc bổ!
Vệ Vũ Hinh liền nhẹ nhàng đánh Diệp Trạch Đào, nói:
- Thế lúc em không ở Cừ Dương, anh lại ăn phải thuốc bổ thì phải làm sao?
- Lúc đi tắm đành tự mình giải quyết thôi!
Diệp Trạch Đào ở trước mặt những người phụ nữ của mình, nói chuyện không hề nghiêm túc như bình thường, thậm chí còn nói chút bông đùa, đây cũng chính là điểm hấp dẫn phụ nữ của anh ta, cùng Diệp Trạch Đào ở cùng một chỗ không hề thấy chán.
Vệ Vũ Hinh liền mỉm cười, ôm chặt lấy Diệp Trạch Đào.
Chẳng bao lâu, Vệ Vũ Hinh đã tiến vào mộng đẹp.
Lúc này Diệp Trạch Đào mới thầm than một tiếng, hôm nay xảy ra việc này, nhất định là hai chị em Lỗ gia cố ý. Thật đúng là hấp dẫn được mình, nhất là khi hai cô lăn tới trên giường, lúc mới đầu có thể là không có ý định, nhưng sau đó cũng đã có ý đấy rồi. Đặc biệt là khi hai cô vô tình làm lộ ra phong cảnh, thì chính là cố ý đặc biệt để mình nhìn thấy.
Diệp Trạch Đào còn phát hiện Lỗ Nghệ Tiên kia không ngờ là trong lúc giằng co cũng xé cả quần áo của cô em gái ra, phong cảnh vô hạn cũng bày ra trước mắt mình.
Hình ảnh hai cô gái giằng co nhau trên giường thỉnh thoảng còn hiện lên trước mắt Diệp Trạch Đào. Vừa rồi lúc còn đang “vận động” mãnh liệt với Vệ Vũ Hinh, nhắm mắt lại không ngờ là lại nghĩ Vệ Vũ Hinh thành Lỗ Nghệ Tiên!
Cố Minh Trung này thật là!
Diệp Trạch Đào cũng phát hiện thủ đoạn của Cố Minh Trung, chuyện giữa tên này với Lỗ Nghệ Tiên rốt cuộc là như thế nào đây!
Suy nghĩ một hồi, Diệp Trạch Đào cảm thấy mình càng phải quan sát Cố Minh Trung nhiều hơn nữa mới được. Tên này là loại người làm việc chỉ mưu cầu hạnh phúc cá nhân mà thôi.
Có lẽ là quá mệt mỏi, Diệp Trạch Đào cũng rất nhanh tiến vào mộng đẹp.
Lúc sáng hôm sau thức dậy, Diệp Trạch Đào thấy Vệ Vũ Hinh đã đem đồ ăn sáng làm sẵn đặt trên bàn. Đây là lần đầu hai người cùng nhau trải qua sinh hoạt chung nhà, Vệ Vũ Hinh dường như có vẻ rất vui, không ngừng ngâm nga hát lên, có thể thấy được, giọng hát của Vệ Vũ Hinh cũng không tệ.
- Mau ăn sáng đi rồi hãy đi làm!
Vệ Vũ Hinh ngồi ở trước bàn, cứ như vậy nhìn Diệp Trạch Đào ăn sáng.
- Em không ăn à?
- Em thích nhìn dáng vẻ anh ăn.
Diệp Trạch Đào cười cười nói:
- Anh không thường xuyên ở nhà, cũng không có nhiều thời gian ở cùng em…
- Không sao, em cũng muốn đến huyện Lục Thương thăm một chút, dự án bắt đầu làm rồi, cấp dưới làm, em cũng không yên tâm lắm, dù sao đó cũng là địa bàn của anh làm, như thế nào cũng không thể để cho anh mất mặt được!
Diệp Trạch Đào liền gật gật đầu.
Lúc Diệp Trạch Đào vào phòng làm việc, liền thấy Cố Minh Trung đã chờ ở bên ngoài phòng làm việc từ lâu.
Hôm nay là do đích thân Diệp Trạch Đào đưa Cố Minh Trung đi nhậm chức, dáng vẻ Cố Minh Trung cũng có chút không yên.
- Đi thôi!
Thấy dáng vẻ Cố Minh Trung như vậy, Diệp Trạch Đào vỗ nhè nhẹ vào bả vai Cố Minh Trung.
Cố Minh Trung này cũng thật sự là biết nhẫn nhịn, có năng lực, cũng biết làm việc, quan trọng là trước giờ hắn ta vẫn chưa hề được trọng dụng, cũng không biết lần này đem hắn tới khu công nghiệp thì tình hình sẽ thế nào.
Lần này đến khu công nghiệp công nghệ, bởi vì Diệp Trạch Đào muốn đi, Trưởng ban tổ chức Đồ Lan Vĩ cũng nể mặt, cũng đi theo.
Rất nhanh, Diệp Trạch Đào liền thấy Đồ Lan Vĩ cũng đi tới.
Hai người bắt tay nhau, Đồ Lan Vĩ liền mỉm cười nói:
- Khu công nghệ công nghiệp vẫn luôn không phải là quá tốt, sau sự điều chỉnh bộ máy lần này, tin rằng sẽ có thể phát triển.
Diệp Trạch Đào cũng đã tìm hiểu qua tình hình của khu công nghiệp, bên trong cũng có không ít người là con ông cháu cha, hoặc phe phái dây dưa vào. Trong long cũng thấy khó chịu, một người từ bên ngoài tới như Cố Minh Trung có làm được việc tốt cho khu công nghiệp này không, đây vẫn là một con số chưa được biết tới.
- Trưởng ban Đồ, tôi cho rằng khu công nghiệp nên có một sự thay đổi lớn, quan trọng ở chỗ là phải chính bản thân bọn họ muốn cố gắng mới được, điều chỉnh bộ máy chính là điều then chốt, chỉ thay đổi một người chủ nhiệm vẫn còn chưa đủ mạnh!
Đồ Lan Vĩ đã hiểu ý của Diệp Trạch Đào từ lâu, Diệp Trạch Đào này khẳng định là muốn đem khu công nghiệp mạnh mẽ cải cách, liền thoáng nhìn về Cố Minh Trung đang đứng phía sau Diệp Trạch Đào.
Cố Minh Trung này có thể triển khai công việc nhanh vậy sao?
Đồ Lan Vĩ tuy rằng có nhiều lúc có quan hệ gần gũi với Diệp Trạch Đào, nhưng cũng không phải là thuộc phe của Diệp Trạch Đào, đối với việc này, anh ta cũng không nghĩ quá nhiều.
Đồ Lan Vĩ tự ngồi vào xe của mình, Cố Minh Trung liền ngồi vào trong xe của Diệp Trạch Đào.
Ngồi trên xe, Diệp Trạch Đào nói với Cố Minh Trung:
- Minh Trung, khu công nghiệp công nghệ cũng không bình thường đâu, phải có chuẩn bị chịu đựng áp lực!
Cố Minh Trung hiểu, khu công nghiệp công nghệ này cũng không dễ dàng đụng vào như vậy, tuy nhiên, đây chính là cơ hội của bản thân mình, nếu không thể làm tốt công tác thì căn bản không thể dựa vào