- Chủ tịch Diệp, có người âm thầm điều tra hành động của anh!
Lý Duy đột nhiên nói.
- Có chuyện gì thế?
- Hiện tại bảo vệ của mấy khu chung cư đều nhận được chỉ thị có ghi số xe của lãnh đạo thành phố, nói là để tránh đón nhầm lãnh đạo, nhưng trên đó lại chính là biển số xe của cậu.
Trần Vũ Tường khó hiểu nói:
- Xe của lãnh đạo thành phố vừa nhìn là có thể nhận ra được, sao lại thế này?
Lý Duy nói:
- Tôi đã cho người âm thầm điều tra, người của cục mỗi ngày đều ra vào khu chung cư, còn nữa, người của cục Xã hội cũng ở bên ngoài, một vài khu chung cư lớn hơn thì có xe vào theo dõi giám sát kiểm tra mỗi ngày.
- Điều này cũng không thể nói là kiểm tra chủ tịch Diệp được, gần đây tổ công tác cấp trên đến, bộ phận giám sát trọng điểm cũng đến.
Diệp Trạch Đào cũng tán thành với quan điểm của Trần Vũ Tường, tuy nhiên, hắn biết nếu như Lý Duy nói như vậy nhất định là có căn cứ.
Lý Duy còn nói thêm:
- Tôi cho người âm thầm qua sát, trong lúc vô tình nghe bọn họ nhắc đến anh.
Diệp Trạch Đào bây giờ không thể coi thường việc này được, biết là vẫn có nhóm người của Lý Duy, sự có mặt của những người này trong cư xá, trong đó đương nhiên cũng có những người như vậy, nếu Lý Duy cũng khẳng định có chuyện này, thì nhất định là có.
Tại sao lại có người đột nhiên làm những chuyện như vậy?
Diệp Trạch Đào nghĩ lại mà trán ướt đẫm mồ hôi, hắn đã nghĩ tới nguyên nhân trong đó rồi, kiểm tra xe của mình, không chừng phòng giám sát trọng điểm kia có sự ra vào của mình không mới là quan trọng, đối phương nghi ngờ mình ở khu chung cư nào đó, muốn tìm ra người phụ nữ của mình.
Lại nghĩ tới tình cảnh đối lập của mình và Phùng Nghiệp Triển, Diệp Trạch Đào nghĩ cũng sợ, nếu như đám người Phung Nghiệp Triển đều chống đối mình, lại biết bọn chúng có lực lượng xã hội đen, khi mình tới chỗ Vệ Vũ Hinh lúc nào cũng không có chú ý.
Khinh suất quá!
Diệp Trạch Đào lúc này mới phát hiện việc mình âm thầm làm thật ra vẫn tồn tại lỗ hổng.
Nếu không phải Lý Duy cảnh giác, chuyện của mình và Vệ Vũ Hinh rất có thể sẽ bị lộ ra, nếu như thế, chuyện này thực ra vô cùng lớn.
Diệp Trạch Đào đã nghĩ tới dụng ý trong lời nói của Lý Duy, nhất định Lý Duy cũng biết Vệ Vũ Hinh là người của mình, lần trước đến khu chung cư, Lý Duy còn có ý giúp mình ngắt đuôi kẻ theo dõi, nhưng bây giờ sợ mình không hiểu rõ ràng tình huống, bị người ta tìm thấy chỗ của Vệ Vũ Hinh, vì thế mới dùng cách này để nhắc nhở mình.
Suy nghĩ tình hình một lúc, Diệp Trạch Đào liền càng thêm hứng thú với Lý Duy, một nhân tài là người tâm phúc như vậy, những chuyện sau này của mình cũng không cần phải lừa dối anh ta.
- Lý Duy, anh vất vả rồi!
Diệp Trạch Đào nói.
Nghe Diệp Trạch Đào nói những lời này, trong lòng Lý Duy như được thở phào nhẹ nhõm, giống như những gì Diệp Trạch Đào nghĩ, Lý Duy bây giờ tuyệt đối coi trọng sự an nguy của Diệp Trạch Đào hơn bất kỳ ai khác, trong lòng anh ta vẫn luôn giữ ý nghĩ muốn báo ơn với Diệp Trạch Đào, tuyệt đối không mong Diệp Trạch Đào sẽ xảy ra chuyện gì. Có mấy lần Diệp Trạch Đào hành động một mình, Lý Duy thật ra cũng không hề rời khỏi, mà âm thầm theo dõi bảo vệ hắn ta. Chuyện này cũng như thế, Lý Duy biết Vệ Vũ Hinh là người của Diệp Trạch Đào, anh ta lo lắng có người âm thầm điều tra Diệp Trạch Đào, đến lúc đó nếu chuyện này bị phơi bày ra thì sẽ gây bất lợi cho Diệp Trạch Đào, vì thế mới nhắc nhở một chút.
Chủ tịch Diệp quả nhiên là người rất nhanh nhạy!
Hai mắt Lý Duy nhìn về phía trước, lái xe rất nhanh.
Phùng Nghiệp Triển đã ra tay với mình! Có sự cảnh giác của Lý Duy, Diệp Trạch Đào đã biết được chuyện này, có thể việc chính mình trở về nhà đã bị đám Phùng Nghiệp Triển phát hiện, bây giờ muốn tìm người phụ nữ của mình.
Cũng may Vệ Vũ Hinh đã đến huyện Lục Thương, cũng không ở thành phố, tạm thời đám người Phùng Nghiệp Triển không thể tìm ra Vệ Vũ Hinh được.
Nghĩ đến việc này, trong ánh mắt Diệp Trạch Đào lộ ra sát khí, hắn biết, nếu không sớm giải quyết Phùng Nghiệp Triển, sự tự do của hắn không thể đảm bảo được.
Xem ra phải nhanh chóng đối phó với đám người của Phùng Nghiệp Triển rồi!
Phùng Sang Dương kinh doanh ở tỉnh Tây Giang lâu năm như vậy, cho dù là hành động gì cũng sẽ khiến bọn hắn chú ý, lúc cần ra tay nhất định tinh thần phải hăng hái thêm, Tổ công tác Uỷ ban kỷ luật đến là một chuyện, bây giờ còn có một số chuyện là ngòi nổ dẫn tới cháy nổ.
Diệp Trạch Đào lại nghĩ tới Tiết Tĩnh Hiên, Tiết Tĩnh Hiên là Phó bí thư của Uỷ ban Kỷ luật thành phố, cũng bởi vì tranh đấu với Phùng Sang Dương, kết quả bị khai trừ, chuyện như thế này nếu như để lộ ra ngoài sẽ gây ảnh hưởng tới phong trào chống tham nhũng của nhân dân cả nước, chuyện này làm lớn rồi, muốn chỉnh Phùng Sang Dương chuyện này cũng không khó mà thành.
Cũng không biết Tiết Tĩnh Hiên nghĩ thế nào!
Thú vị hơn là Diệp Trạch Đào đang suy nghĩ đối phó với Phùng Nghiệp Triển, Trần Vũ Tường đột nhiên nhận được điện thoại của Tiết Tĩnh Hiên.
- Chủ tịch Diệp, Tiết Tĩnh Hiên gọi điện thoại tới, nói là muốn gặp anh!
Diệp Trạch Đào ánh mắt sáng lên nói:
- Hắn ta hẹn ở đâu?
- Một hồ cá ở ngoại ô!
- Đi thôi!
Một khoảng thời gian, chắc chắn Tiết Tĩnh Hiên cũng đã suy nghĩ rõ ràng, hắn biết rõ trong tay mình rốt cuộc có bao nhiêu chứng cớ!
Chiếc xe lăn trên đường, hướng về phía ngoại ô.
Diệp Trạch Đào phát hiện ra nơi này rất bí ẩn, đi quanh một hồi mới phát hiện ra một cái ao cá nhỏ.
Liếc mắt liền thấy Tiết Tĩnh Hiên đang