Sau khi cuộc họp Hội nghị thường vụ Huyện ủy diễn ra, phòng Trong sạch và Kỷ luật Đảng của huyện đã ra một thông báo về vấn đề liên quan đến Lâm Dân Thư. Lấy danh nghĩa Ủy ban Kỷ luật của Đảng, thông báo này đương nhiên không cần phải né tránh gì cả mà tường thuật lại một cách thẳng thắn nhất toàn bộ quá trình công tác của Lâm Dân Thư. Trong đó cũng có nhắc đến việc của Diệp Trạch Đào, coi như để làm sáng tỏ cho hắn.
Mấy ngày hôm nay Phương Di Mai bận rộn chạy đi chạy lại đến ký túc xá của Diệp Trạch Đào.
Hôm nay cô ta đã chủ động đến căn tin để lấy cơm cho Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào cũng đang bưng hộp cơm ngồi xổm ăn ở cửa của ký túc xá.
- Chủ nhiệm, mấy hôm nay bận quá phải không ạ!
Phương Di Mai đang mặc một chiếc quần bò. Cách ăn mặc như vậy khiến cô càng xinh đẹp, trẻ trung, cô ta bước vào trong ký túc xá cầm ra một chiếc ghế.
- Công việc ở xã nhiều quá, công tác bao thôn cũng bận rộn nên thật sự mấy hôm nay không mở mắt được.
Ánh mắt của Diệp Trạch Đào hướng về phía công trường đang thi công.
- Chủ nhiệm này, mấy ngày đã trôi qua rồi, tình hình ở huyện liệu có gì xảy ra không nhỉ!
Nuốt miếng cơm, Diệp Trạch Đào nói:
- Chúng ta không quản lý được những việc ở nơi xa xôi đó đâu, cứ làm tốt công việc của mình là tốt rồi!
Phương Di Mai có chút bực mình. Ý tứ của mình trong giai đoạn này coi như đã rõ ràng rồi, Diệp Trạch Đào sao lại còn nói những lời này với mình như vậy nhỉ, chẳng nói thật gì cả!
- Anh nói xem ở huyện liệu ai sẽ làm Bí thư nhỉ?
Phương Di Mai hỏi.
- Chắc là Chủ tịch Ôn thôi.
Diệp Trạch Đào trả lời gọn lỏn.
- Ừ, việc này cũng có thể lắm, nhưng anh không biết đâu, em nghe nói, dạo này Ôn Phương năng đến chỗ của Chủ tịch Thôi lắm đấy!
Phương Di Mai vốn là một người săn tin từ huyện rất giỏi, rất nhiều tin tức Diệp Trạch Đào có được cũng là từ cô ta mà có cả. Nghe thấy thế Diệp Trạch Đào liền cười:
- Ôn Phương phụ trách toàn bộ công việc mà Bí thư Cao lại vào bệnh viện, nên Chủ tịch xã Ôn phải trực tiếp gặp Chủ tịch huyện Thôi để báo cáo!
- Em có nghe thấy một số tin tức, nghe nói Bí thư Cao có khả năng bị điều đi đấy!
Diệp Trạch Đào đã từng nghe qua chuyện này rồi, nên hắn ta cho rằng những điều mà Phương Di Mai nói rất có khả năng.
Sau khi xảy ra chuyện Đồ Lâm Lệ và Lâm Dân Thư cấu kết với nhau, Lâm Dân Thư bị xử lý thì Cao Chấn Sơn cũng không để ý gì đến việc ổn định của gia đình cán bộ nữa mà cương quyết muốn nhân cơ hội này ly hôn với Đồ Lâm Lệ luôn.
Ly hôn thì đã ly hôn, nhưng thể diện thì xem như mất hết. Đường đường là một Bí thư huyện ủy, y tự mình cảm thấy chẳng còn mặt mũi nào mà nhìn ai ở huyện Thảo Hải này nữa, nên giờ ở lì trong bệnh viện.
Mọi người ai cũng biết, nói là ở bệnh viện để chữa bệnh nhưng kỳ thật là đang ngấm ngầm hoạt động, có khả năng sẽ đi khỏi huyện Thảo Hải.
Không trông thấy phản ứng mạnh mẽ nào của Diệp Trạch Đào, Phương Di Mai thầm thở dài một tiếng, tiếp tục nói:
- Nếu như Bí thư Cao bị điều đi rồi thì theo cậu Chủ tịch huyện Thôi có khả năng nhậm chức đó không?
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Bất kể là ai thì chức Bí thư của xã Xuân Trúc cũng sắp được bổ nhiệm rồi, nếu không thì thật sự sẽ ảnh hưởng đến công tác của xã Xuân Trúc.
Trông thấy Diệp Trạch Đào lại muốn lảng tránh nói chuyện, Phương Di Mai biết cô ta và tay Phó chủ tịch huyện kia có thể đã xảy ra một số những ảnh hưởng không tốt rồi, chắc Diệp Trạch Đào rất để ý đến việc này.
Mặc dù thân phận là đàn bà con gái, nhưng kẻ nào có thể ngăn cản được người khác làm cơ chứ.
Trong lòng lập tức cảm thấy không được vui, liền bưng bát cơm ngồi dậy nói:
- Em về đây!
Nói xong liền quay đi ngay.
Nhìn theo bóng dáng của Phương Di Mai, quả thật cô ta có thân hình tuyệt đẹp.
Diệp Trạch Đào thất thần một lúc. Hiện tại thì hắn ta không muốn dính dáng đến chuyện yêu đương. Đối với Phương Di Mai này mà nói, Diệp Trạch Đào cảm thấy cô ta là một người phụ nữ rất thực tế, có khi lại là thực tế thái quá.
Là người chịu ảnh hưởng của nền giáo dục truyền thống như Diệp Trạch Đào thì hắn lúc nào cũng mong người vợ sau này của hắn là một người phụ nữ yên phận thủ thường mà thôi.
Nhưng ở xã hội hiện nay liệu có những người phụ nữ như vậy không?
Chuyện của Lâm Dân Thư và vợ của Cao Chấn Sơn khiến cho Diệp Trạch Đào cảm thấy ít nhiều cảnh giác đối với hôn nhân.
Đến một nhân vật tiếng tăm lẫy lừng như Cao Chấn Sơn mà còn để sự việc xảy ra như vậy thì bản thân mình vô quyền vô thế, chọn một phụ nữ như Phương Di Mai, những lúc thuận buồm xuôi gió thì cô ta có thể theo mình, nhưng chẳng may lúc xảy ra sóng gió thì sao?
Diệp Trạch Đào cơ bản không hề tin những người phụ nữ như vậy lại có thể coi trọng tình cảm, bọn họ luôn sống theo lý trí.
Trong đầu lại hiện ra hình dáng của Ôn Phương, cô Ôn Phương này thực ra cũng chẳng khác cô Phương Di Mai là mấy!
Tay cầm bát cơm, Diệp Trạch Đào có vẻ lơ đễnh.
- Thầy Diệp!
Nghe thấy tiếng gọi rất trong trẻo cất lên, Diệp Trạch Đào ngẩng đầu lên thì trông thấy Thôi Nguyệt Lan đang mặc một bộ quần áo mới.
- Nguyệt Lan đấy à, sao cô lại không đi ăn cơm?
Diệp Trạch Đào mỉm cười hỏi.
Từ khi hai người nhà họ Thôi đến làm việc ở trạm thu mua thì tình hình gia đình của họ có một sự thay đổi rất lớn. Từ cách ăn mặc của Thôi Nguyệt Lan có thể thấy cuộc sống của họ đã khá hơn rất nhiều.
Trông thấy Diệp Trạch Đào đang nhìn bộ quần áo mới ở trên người mình, Thôi Nguyệt Lan xấu hổ nói:
- Mẹ em mới mua cho em đấy ạ.
- Đẹp lắm! Rất hợp với cô!
Lời khen này không phải là khách sáo, mà quả thật Thôi Nguyệt Lan vốn dĩ rất xinh đẹp. Trước đây thường mặc những bộ quần áo cũ kỹ thì không ai biết đến vẻ xinh đẹp của cô, nhưng nay được khoác lên người bộ quần áo mới, cho dù Diệp Trạch Đào thấy bộ quần áo ấy cũng chỉ thuộc loại rẻ tiền, nhưng nó cũng đã tôn lên vẻ đẹp của