Không ngờ Lâm Hinh Ngọc lại đến đây!
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Tiểu Lâm đến rồi sao, mau qua đây ngồi xuống.
Lâm Hinh Ngọc cười nói với Diệp Trạch Đào:
- Chủ tịch thành phố Diệp, sớm đã muốn kính anh một ly rồi, vẫn luôn không có cơ hội, đang có khách sao?
Lúc nói chuyện, Lâm Hinh Ngọc nhìn về phía hai chị em Lỗ gia.
Nhìn ra được, hai người phụ nữ này thật sự rất xinh đẹp, điều đặc biệt là hai người phụ nữ trông có vẻ rất giống nhau!
Nhìn thấy hình huống này, trong lòng Lâm Hinh Ngọc ít gì cũng có chút ghen tức, hình như hai người họ là song sinh đấy!
- Đây là đồng nghiệp của anh ở Ninh Hải, lần này đặc biệt đến thành phố Cừ Dương chơi.
Diệp Trạch Đào cười nói.
Ồ!
Lâm Hinh Ngọc nghi ngờ nhìn chị em Lỗ gia, trong lòng thầm nghĩ chạy đến thành phố Cừ Dương xa như vậy để đi chơi sao!
Lỗ Nghệ Tiên mỉn cười nhìn Lâm Hinh Ngọc, Lâm Hinh Ngọc cũng gật gật đầu với cô.
Mọi người cũng không quen biết lắm, không có nói chuyện nhiều.
Lâm Hinh Ngọc cười nói:
- Chủ tịch thành phố Diệp, chúng em cũng đang phòng kế bên dùng cơm, nghe anh tới, em liền vội chạy qua đây!
Trong lúc nói chuyện, nhìn thấy một thanh niên trẻ tuổi đẩy cửa , người chưa bước vào mà đã nghe tiếng hỏi:
- Hinh Ngọc, đây là ai?
Diệp Trạch Đào lại sửng sốt liền nhìn về phía cửa.
Chỉ thấy từ bên ngoài đi vào một người thanh niên trẻ tuổi đẹp trai phong độ.
Nhìn bộ dạng người thanh niên này, Diệp Trạch Đào âm thầm gật đầu, thân hình người thanh niên này cũng cỡ như mình, hôm nay trùng hợp cả hai điều diện trang phục tay cà vạt, màu sắc của bộ quần áo cũng xêm xêm nhau.
Nhìn thấy ánh mắt Diệp Trạch Đào nhìn sang, sắc mặt Lâm Hinh Ngọc liền thay đổi, nói với Diệp Trạch Đào:
- Chủ tịch thành phố Diệp, đây là bạn học cùng đại học của em, anh ta công tác ở Uỷ ban kế hoạch và Phát triển của tỉnh.
Diệp Trạch Đào khẽ mỉm cười nói:
- Tiểu Lâm mời bạn học cùng dùng cơm luôn đi!
Người thanh niên trẻ tuổi phong độ này nhìn Diệp Trạch Đào, lại đưa mắt nhìn sang hai chị em Lỗ gia.
Nhìn ra được, đối với hai chị em Lỗ gia, người thanh niên này có một cảm giác bị mê hoặc.
- Hinh Ngọc, vị này là?
Diệp Trạch Đào cười, công tác bao lâu như vậy mà vẫn còn người chưa nhận mình!
- Xin chào, tôi là Lý An Bình, công tác ở Uỷ ban Kế hoạch và Phát triển của tỉnh, còn anh?
Vừa mới giới thiệu đã nói ra bảng hiệu của Uỷ ban kế hoạch và phát triển của tỉnh, có thể nhìn ra người thanh niên này rất tự đắc về việc mình công tác trong đó.
- Tôi họ Diệp!
Diệp Trạch Đào chỉ nói một câu như vậy.
Diệp Trạch Đào đã là Phó chủ tịch thành phố, nhìn thấy bộ dạng cao ngạo của người thanh niên này, còn hay mở miệng liền nói là người của Uỷ ban kế hoạch và phát triển, trong lòng có chút không vui, nên chỉ nói ra họ thôi.
Lâm Hinh Ngọc có chút lúng túng nói:
- Bọn em chỉ là bạn học mà thôi, mấy lần anh ta đến tỉnh cũng đều mời em dùng cơm, hôm nay xen như là trả lại tấm ân tình vậy, ha ha!
Sắc mặt của Lý An Bình có chút thay đổi, liền nhìn về phía Diệp Trạch Đào.
Anh ta cũng nghe ra được, Lâm Hinh Ngọc ở trước mặt người thanh niên này dường như có ý rạch rồi mối quan hệ giữa mình và cô ta.
Nhìn về phía Diệp Trạch Đào, Lý An Bình nói:
- Có chuyện đến tỉnh tìm tôi, ở trong tỉnh tôi cũng có thể giúp được một số chuyện.
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Được, đến lúc đó không chừng thực sự sẽ phải làm phiền đến cậu đấy.
- Hinh Ngọc, chúng ta cùng nhau kính vị bạn học này của em một ly đi!
Hoá ra Lâm Hinh Ngọc cũng không có nói hoàn cảnh của mình!
Lâm Hinh Ngọc thấy không đúng lắm, vội nói:
- Chủ tịch thành phố Diệp, tội đặc biệt đến đây để kính anh ly rượu mà, nể mặt em chút đi.
Diệp Trạch Đào đứng dậy nói:
- Được, anh cũng kính tiểu Lâm một ly.
- Chủ tịch thành phố Diệp!
Ánh mắt người thanh niên này liền thay đổi, nhìn Diệp Trạch Đào từ trên xuống dưới một hồi, mới cung kinh nói:
- Anh chính là Chủ tịch thành phố Diệp Trạch Đào?
Ồ, nhận ra rồi!
Cả nửa ngày, ngay cả lúc Lâm Hinh Ngọc xưng hô với mình Lý An Bình cũng không nghe thấy.
Từ trong việc này, Diệp Trạch Đào suy đoán, hai người bọn họ hẳn là vẫn chưa đạt đến trình độ rất thân mật đâu.
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Bạn học cùng Tiểu Lâm, cùng nhau uống một ly nào.
Giơ ly rượu lên nhìn hai người một cái, sau đó liền uống một hớp hết cạn ly rượu.
Thật không dễ dàng chút nào mới có cơ hội tiếp xúc gần gũi như vậy với Diệp Trạch Đào, Lâm Hinh Ngọc bị sự theo đuổi của Lý An Bình đến đây, làm cho tâm trạng bị phá huỷ hoàn toàn, nói với Diệp Trạch Đào:
- Chủ tịch thành phố Diệp, chúng em là bạn học chung thời đại học, lần này anh ta đến thành phố chúng ta làm việc, cùng nhau đi ăn một bữa cơm!
Vừa rồi đã nói rồi, bây giờ cô ta lại giải thích thêm.
Lỗ Nghệ Hương nhìn thấy một người con gái trẻ tuổi xinh đẹp đột nhiên chạy đến kính rượu Diệp Trạch Đào, cũng không biết là như thế nào, trong lòng có chút ghen tuông, liền nói:
- Học chung đại học có không ít người thành đôi thành cặp đó.
Thốt ra lời này, sắc mặt Lâm Hinh Ngọc liền thay đổi, vội vàng nói:
- Điều này cũng không nhất định, có không ít học sinh cũng chỉ một lòng nhào vào học tập thôi!
Lỗ Nghệ Tiên mỉm cười nói:
- Đồng chí Lâm nói không sai.
Đồng chí Lâm!
Cách xưng hô đó làm cho Diệp Trạch Đào phải nhìn về phía Lâm Hinh Ngọc.
Nhìn thấy ánh mắt nhìn qua của Diệp Trạch Đào, Lâm Hinh Ngọc đột nhiên nghĩ đến hai chữ “Đồng chí” còn nhiều cách giải thích khác, liền nói:
- Chị gái này nói đùa rồi, nhưng tôi là người có tính cách chuẩn.
Cô cũng cố ý gọi Lỗ Nghệ Tiên thành “ Chị gái”.
Đến lúc này thì mọi người cũng đều có một loại cảm giác âm thầm tranh đấu lẫn nhau rồi.
Diệp Trạch Đào cười ha ha nói:
- Tiểu Lâm nói rất đúng, lấy tôi ra để nói vậy, ở thời đại học, buổi tối khoảng mười giờ, có một bạn học nữ chạy đến tìm tôi, nói là muốn tôi dạy cô ta chạy xe đạp, kết quả là tôi cũng không vì sao, còn nói cô ta vài câu, nói cô ta trời đã tối rồi cô không thấy sao, cái gì mà học chạy xe đạp chứ! Bây giờ nhớ lại, câu nói đó thật thiếu phép lịch sự!
Nghe Diệp Trạch Đào vừa nói như vậy, mọi người đều phá lên cười.
Lý An Bình cười dữ dội, lớn tiếng nói:
- Cách làm của anh là tốt lắm rồi, nếu là tôi, lúc đó tôi đã