Đây đúng là không ngờ, nhất định là không ngờ tới!
Trần Đại Tường đúng là chỉ có thể dùng từ ngoài ý muốn để hình dung chuyện đã xảy ra. Hắn cho rằng chuyện này chính là vì mình đã không làm tốt, không nên trêu chọc Doãn Tiểu Hoa mới thế, cũng lại không phát hiện chuyện Doãn Tiểu Hoa liên thủ với Diệp Trạch Đào.
Sau khi bị trở tay không kịp, Trần Đại Tường có vẻ cẩn thận hơn rất nhiều.
Trong lòng thầm tính toán lại, Trần Đại Tường nghĩ, chức cục trưởng Cục cảnh sát đã bị Diệp Trạch Đào chiếm lấy, việc mình cần phải làm hiện tại chính là liên kết với Diệp Trạch Đào. Không có sự ủng hộ của Diệp Trạch Đào, chuyện gì cũng không làm được, hay là đem những ban ngành mà Diệp Trạch Đào yêu cầu ra bàn trước để chứng thực!
Hiện tại Trần Đại Tường cũng coi như là đã tỉnh táo hơn một chút, biết rằng chưa tới lúc lật bài ngửa với Diệp Trạch Đào. Mất đi sự ủng hộ của Diệp Trạch Đào, bản thân mình không phải cứ muốn là làm được, cho nên, Trần Đại Tường liền cười nói:
- Xem ra tất cả mọi người đều là vì công việc, quá trình thảo luận vừa rồi đúng là vô cùng dân chủ. Rất tốt! Trong cuộc họp thường ủy lần trước, đồng chi Trạch Đào đã đưa ra một phương án điều chỉnh phân công quản lý các ban ngành. Tin rằng mọi người cũng đã suy xét qua, hôm nay chúng ta cũng bàn rõ một chút, biểu quyết cho nội dung phương án kia đi!
Đồ Lan Vĩ nhìn thoáng qua Diệp Trạch Đào nói:
- Những phương án đề xuấy hôn nay đều đã tăng thêm số cán bộ lựa chọn.
Đồ Lan Vĩ nói câu này cũng là có ý cả, Trần Đại Tường đã gài mình, mình phải phá hắn một chút mới được. Câu này chính là có ý trong danh sách mà Diệp Trạch Đào đã đề cử kia, Trần Đại Tường đã cài thêm người của hắn vào.
Trần Đại Tường liền thoáng nhìn qua Diệp Trạch Đào, tuy nhiên, lúc này Diệp Trạch Đào vẫn cứ đang vùi đầu ngồi viết lách, nên cũng không nhận ra vẻ mặt thay đổi của Diệp Trạch Đào.
Nắm tay, Trần Đại Tường nói:
- Thêm một số người cũng không có chuyện gì, mấu chốt chính là lấy ý kiến của mọi người. Cứ như vậy đi, đề nghị bàn bạc cho kỹ.
Trần Đại Tường đã nhẹ nhàng tránh được việc này.
Đồ Lan Vĩ cũng chỉ là chọc một chút hả giận thôi, cũng không nói thêm gì nữa.
Chuyện cũng thuận lợi, những người mà Diệp Trạch Đào lựa chọn phần lớn đều là những cán bộ có năng lực làm việc vô cùng lớn, mọi người thấy tình hình của mỗi ứng viên cũng chỉ bình luận một vài câu, cũng không có quá nhiều ý kiến phản đối.
Cục trưởng cục Du lịch là một người trung niên mà Diệp Trạch Đào phát hiện, tên là Lý Hòa Khánh. Người này có những ý tưởng về du lịch rất hợp ý Diệp Trạch Đào. Diệp Trạch Đào cũng đã cho người âm thầm cho người điều tra, người này cũng luôn không có những mối quan hệ gay gắt quá, hoàn toàn chính là dựa vào năng lực của bản thân phát triển. Lần này Diệp Trạch Đào là người đầu tiên tỏ ý ủng hộ, những người trong phe của Diệp Trạch Đào đương nhiên cũng ủng hộ, rất nhanh đề nghị này đã được thông qua.
Cục Xúc tiến đầu tư chính là có một chút thay đổi, suy xét thấy Lâm Hinh Ngọc cũng không quá thích hợp nên Diệp Trạch Đào cũng chưa có ý đặc biệt bồi dưỡng nàng ta. Trong lúc họp lại đề bạt nguyên Phó cục trưởng Giản Đào Bình lên giữ chức, cũng không hề tính tới việc để Lâm Hinh Ngọc lên làm Phó Thư ký.
Lúc nghiên cứu tới chuyện của cục Tài chính, Trần Đại Tường lại muốn điều Phòng Kinh kia đảm nhiệm chức Cục trưởng cục Tài chính, kết quả là Diệp Trạch Đào cũng không nhả ra.
Diệp Trạch Đào không chịu nhường, Trần Đại Tường cũng không có cách nào. Chuyện này vỗn dĩ đã bàn tốt rôi, là để người của Diệp Trạch Đào đảm nhiệm, Diệp Trạch Đào lại đưa một tên Phó cục trưởng đã bị ghẻ lạnh nhiều nắm – Lê Hồng Dân lên. Xem như người này nhất định đi theo Diệp Trạch Đào rồi.
Tình hình hội nghị lại thành như vậy, Trần Đại Tường cũng có cảm giác rất buồn bực. Mình lại không nhận được ưu đãi gì, ngược lại người có lợi lại chính là Diệp Trạch Đào. Thành ra không chỉ những điều Diệp Trạch Đào muốn đều thực hiện được, còn thuận thế lấy được cả Cục cảnh sát nữa.
Thấy trong lúc thảo luận mọi người đều đã giơ tay hết, Diệp Trạch Đào đương nhiên cũng sẽ không để mọi người uổng phí thời gian. Bản thân mình đã được ưu đãi, phải để mọi người cũng nhận được chút gì đó mới được.
- Tiếp theo là ứng cứ viên chức Phó chánh văn phòng Ủy ban nhân dân.
Đồ Lan Vĩ nhìn thoáng qua Triệu Hành Lâm nói.
Lần trước khi Thi Minh Cương vẫn còn đương vị, ứng cử viên mà Triệu Hành Lâm đề xuất chính là một cán bộ tên là Trần Thủy Giang. Nhưng Thi Minh Cương lại gặp chuyện không may thì chuyện này cũng bị trì hoãn theo. Mọi người không ưu Triệu Hành Lâm nên cũng không ưa Trần Thủy Giang kia.
Lúc này Diệp Trạch Đào nhìn về phía Ngụy Lệ Cầm nói:
- Thư ký Ngụy, đồng chí Trần Thủy Giang lần này hẳn là không bị dính dáng vào vấn đề gì chứ?
Ngụy Lệ Cầm khẽ nhíu mày một cái nói:
- Trần Thủy Giang đúng là không có chuyện gì.
Diệp Trạch Đào liền gật đầu nói:
- Nếu là như vậy, vậy thì cũng không có gì thay đổi rồi, tôi cũng cho rằng biểu hiện về các mặt của đồng chí này cũng không tệ. tô đồng ý để ông ta đảm nhiệm chức Phó chánh văn phòng Ủy ban nhân dân.
Ồ!
Mọi người đều nhì Diệp Trạch Đào, cũng nhìn về phía Triệu Hành Lâm.
Vừa rồi trong lúc thảo luận về vấn đề nhân sự đã mấy lần ủng hộ người của Diệp Trạch Đào, tin rằng lần này là Diệp Trạch Đào cũng muốn báo đáp một chút. Triệu Hành Lâm này quả nhiên cũng là một người khôn khéo, trong cục diện phức tạp như vậy mà vẫn có thu hoạch.
Triệu Hành Lâm cũng cười thầm trong lòng, mình lựa chọn đi theo Diệp Trạch Đào quả nhiên là chính xác, vào những thời điểm mấu chốt còn có Diệp Trạch Đào đều vì mình mà ra tay.
Đừng thấy chỉ là một vị trí Phó chủ nhiệm nho nhỏ, đây là lần duy nhất Triệu Hành Lâm đưa ra yêu cầu về nhân sự. Nếu ngay cả điều này mà cũng không được thì đối với Triệu Hành Lâm mà nói chính là một sự đả kích, sẽ làm suy giảm nghiêm trọng của hắn ta. Đúng là hiểu rõ tình huống này nên Diệp Trạch Đào mới tỏ thái độ trước.
Xong rồi, thông qua việc này, vậy là Triệu Hành Lâm có thể hoàn toàn một lòng đi theo Diệp Trạch Đào rồi!
Trần Đại Tường cũng có chút hối hận, sớm