Lặng yên nghe Diệp Trạch Đào kể lại quá trình lên tỉnh lần này, Ông Điền cười ha hả. Lưu Mộng Y cũng không nhịn được cười.
Thở dài một cái, Diệp Trạch Đào nói:
- Vốn muốn trốn tránh một chút mà không trốn tránh nổi.
Ông Điền nói với Diệp Trạch Đào với giọng thích thú:
- Thế cậu định làm thế nào bây giờ?
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Trước lúc đến đây thì tôi nghĩ không biết phải làm thế nào mới ổn thỏa, nhưng bây giờ thì không cần phải nghĩ nữa, Lưu Mộng Y đã thay tôi giải quyết êm xuôi rồi!
Lưu Mộng Y liền mỉm cười:
Ý của em là muốn giúp anh có thêm thế lực, nào ngờ lại thành công đến thế!
Ông Điền nhìn Diệp Trạch Đào hỏi:
- Lần này cậu lên đây là có chủ ý với Hứa Phu Kiệt đúng không?
- Ừm, thì tôi cũng nghĩ thế này. Bí thư Hứa đối xử với tôi cũng không tồi, hơn nữa, ông ta lại là nhân vật cấp sở. Dẫn bọn Chủ tịch Thôi đến chỗ ông ta, tôi chỉ có thể làm vài chuyện vu vơ mà thôi, cũng chẳng còn cách nào nữa, đành vậy thôi!
Lấy tay chỉ vào đầu của Diệp Trạch Đào, Ông Điền cười nói:
- Tôi thấy lần này ngoài thế ra cậu còn muốn mượn uy danh của chú Mạnh nữa phải không?
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Thành thực mà nói thì tôi cũng không dám mượn uy thế của chỗ chú Mạnh, mặc dù tôi cảm giác lai lịch của chú ấy không nhỏ, nhưng cho đến bây giờ tôi cũng không biết cuối cùng thì chú ấy có lai lịch như thế nào nữa. Tôi có ý này, hay là có thể mượn uy thế của chỗ Ninh Quân?
Lưu Mộng Y rót cho Diệp Trạch Đào một ly trà rồi ngồi xuống bên cạnh hắn.
Ông Điền nhìn Lưu Mộng Y rồi hỏi:
- Vũ Lộ thì thế nào?
- Bọn họ còn có việc phải giải quyết nên không thể đến đây được.
Lưu Mộng Y trả lời.
Quay về phía Diệp Trạch Đào, Ông Điền nói:
- Tình hình của cậu hiện tại không tốt lắm, cậu đang ở tầng lớp quá thấp, chỉ cần một ngọn gió thổi nhẹ cũng có thể làm cậu lật thuyền. Tiếp xúc với tầng lớp càng cao, đối với cậu mà nói không hẳn là chuyện hay lắm. Biết ít vẫn hơn.
Nhìn về phía Lưu Mộng Y nói:
- Mộng Y này, đáng nhẽ khong nên để Vũ Lộ gặp Tiểu Diệp.
Lưu Mộng Y trở nên rất nghiêm túc:
- Sớm muộn gì thì cũng phải như thế. Nhân dịp cô đến đây thì coi như để cho mọi người xả hơi đi vậy!
Ông Điền nhìn vào mặt của Lưu Mộng Y một hồi rồi nói:
- Cô đúng là người có tính cách!
Lưu Mộng Y nhìn thoáng qua Diệp Trạch Đào, khuôn mặt hơi ửng đỏ lên một chút nói:
- Chú Điền là người hiểu cháu nhất.
Diệp Trạch Đào vẫn không hiểu ý của Lưu Mộng Y, khi nhìn sang cô phát hiện cô đang đỏ mặt.
Ông Điền nói:
- Trạch Đào này, cậu cũng đừng hy vọng nhiều vào bọn Ninh Quân, à à, thú vị đấy!
Nói đến đây, Ông Điền chợt mỉm cười.
Lưu Mộng Y cũng nhìn về phía Diệp Trạch Đào.
Trông thấy nét mặt không hiểu của Diệp Trạch Đào, Ông Điền cũng không tỏ vẻ muốn giải thích, chỉ cười nói với Diệp Trạch Đào rằng:
- Hay là cứ làm theo phương án của cậu đi, nói thật, tôi cũng thấy rất hiếu kỳ. Cái cách mà cậu mượn uy thế trên quan trường thật hiếm thấy, cũng không biết là cậu sẽ làm được đến đâu!
Lưu Mộng Y cũng mỉm cười nói:
- Anh Diệp là người thông minh, tôi tin là anh ấy có thể tiến xa hơn rất nhiều.
Diệp Trạch Đào thở dài:
- Chốn quan trường thật sự rất phức tạp, mới chỉ tham gia công tác được hai tháng thôi mà tôi đã phải gặp những chuyện mà từ trước đến nay chưa bao giờ gặp!
Ông Điền gật đầu nói:
- Chỉ khi hiểu rõ về chốn quan trường thì cậu mới có thể thích ứng được với nó. Người trong giang hồ nói chính là quan trường, thân không do mình nói cũng là quan trường. Quan trường chính là một cái chảo nhuộm màu rất lớn. Ngã vào đó rồi chắc chắn sẽ bị nhuộm đủ mọi màu sắc. Điều cốt yếu là cậu làm thế nào để không bị nhuộm màu ở đó.
Lời nói này rất nhiều thâm ý, Diệp Trạch Đào trầm tư cầm tách trà suy nghĩ.
Lưu Mộng Y nói:
- Anh Diệp này, anh cũng không cần phải suy nghĩ nhiều như thế. Đã bước chân vào chốn quan trường rồi thì anh phải suy nghĩ phóng khoáng lên, nhất quyết không được cổ hủ, nếu như anh cổ hủ thì anh sẽ không bao giờ tiến xa hơn được!
Những lời nói này nói ra bởi Lưu Mộng Y làm Diệp Trạch Đào có chút giật mình.
Ông Điền cũng nói:
- Trạch Đào này, “Tam Tỉnh Ngộ Tâm” bốn chữ này tôi cho cậu coi như một lời cảnh báo vậy. Bất luận cậu dùng thủ đoạn gì cũng được, dùng âm mưu gì cũng được, làm những việc tổn hại đến lợi ích của người khác cũng được, cho dù cậu làm gì, thì cậu cũng phải nhớ, lúc nào cậu cũng phải kiên định, cứng rắn, không bao giờ được để người khác áp đảo!
Khi nói những lời này, toàn thân Ông Điền tỏa ra một thứ sát khí. Diệp Trạch Đào cảm thấy dường như ông ta đã trở nên lạnh lùng tàn khốc.
Rất nhanh sau đó, ông Điền lại trở về trạng thái bình thường.
Diệp Trạch Đào trong lúc đó thật sự không thể hiểu hết ý nghĩ của những câu bọn họ nói. Nghe xong thấy rất khó hiểu, làm như bước chân vào chốn quan trường giống như nước chảy bèo trôi vậy. Nếu như thế thì Diệp Trạch Đào không đồng ý.
Ánh mắt của hai người đều hướng về phía Diệp Trạch Đào, trông thấy biểu hiện của Diệp Trạch Đào như vậy cũng không nói gì hơn nữa.
Lưu Mộng Y mỉm cười:
- Cho dù anh có làm như thế nào thì em vẫn luôn ủng hộ anh!
Cảm nhận được tấm lòng của Lưu Mộng Y, Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu một cái.
- Trạch Đào này, lúc nãy nhân nói đến chuyện mượn uy thế, tôi thấy khi có thế lực rồi phải mạnh hơn khi đi mượn uy thế.
Lưu Mộng Y cười nói:
- Chú Điền, chú nói vào trọng điểm đi, ai mà chẳng muốn quang minh chính đại để phát triển chứ!
Diệp Trạch Đào cũng cười:
- Thầy không biết đấy thôi, chứ cảm giác bước đi trên sợi dây thép mảnh thật là khủng khiếp, chỉ cần đi sai một bước thôi là mất mạng luôn chứ đừng