Khi Diệp Trạch Đào về đến huyện ủy, mọi người dọc đường đi đều chào hỏi anh, đối với một Bí thư huyện ủy nổi danh cả thành phố đối như anh, các cán bộ càng kính nể hơn.
Mọi người đều biết Diệp Trạch Đào rất mạnh, nếu trước đây chỉ là dừng lại ở phỏng đoán, thì bây giờ thực sự mạnh rồi, chuyện Phương Siêu Minh rời khỏi thành phố Cừ Dương sớm đã truyền ra ngoài, một con ông cháu cha mạnh như vậy cũng đổ ngã, Diệp Trạch Đào thật sự rất lợi hại!
Phải nhìn cả thế lực nhà họ Phùng sụp đổ trong nháy mắt nữa, mọt người cũng đã nghe nói, chuyện này cũng là kết quả do Diệp Trạch Đào âm thầm ra tay, hai chuyện này cộng lại, đối với Diệp Trạch Đào, mọi người đều nảy sinh ý sợ hãi cực lớn.
Thái độ của Diệp Trạch Đào rất tốt, dọc đường đi cũng thường nói lại đôi ba câu với người chào hỏi mình, anh biết, tuy chỉ là vài câu chuyện phiếm, đối với mấy người nói chuyện với mình mà nói, đây chính là chuyện vô cùng vui sướng.
Muốn để người khác sợ, lại không thể làm người ta sợ mình mà tránh cho xa, hôm nay Diệp Trạch Đào cố ý tỏ ra thân thiết hòa đồng.
Gần đây Diệp Trạch Đào lên mạng xem được một thứ gọi là phương pháp lôi cuốn, nghe đâu có người nước ngoài đã nghiên cứu rất nhiều người thành đạt, sau đó rút ra được một kết luận rất quan trọng, đó chính là bất kì việc nào cũng đều tồn tại sức lôi cuốn, khi bản thân dùng ý thức của mình ám thị tâm trạng hôm nay không tệ, thì tâm trạng hôm nay sẽ không tệ, vì tâm trạng tốt hấp dẫn lại, ám thị khi mọi thứ của mình thuận lợi, thì nhất định sẽ tiếp tục thuận lợi không ngừng, tuy chuyện này nhiều ít có chút hoài nghi, nhưng mà, Diệp Trạch Đào lại tin tưởng, chỉ cần bản thân làm ra vẻ vui vẻ, tâm trạng cả ngày của mình cũng sẽ tốt, tâm trạng tốt rồi, tâm trạng của người xung quanh cũng sẽ tốt, tính tốt tiếp tục tuần hoàn, chuyện tốt cũng sẽ đến không ngừng.
Nhìn thấy các cán bộ ai ai sau khi nói chuyện với mình vài câu tâm trạng cũng đều không tệ, trên gương mặt Diệp Trạch Đào cũng lộ vẻ cười, quả nhiên là như vậy, xem ra xây dựng một môi trường hài hòa vẫn phải bắt đầu từ mình thôi!
Đi vào văn phòng ngồi xuống. Thấy Trần Vũ Tường vào pha trà, Diệp Trạch Đào khẽ nói:
- Mấy người trong nhà chắc là không ngờ tối qua sẽ về nhà hả?
Trần Vũ Tường liền cười nói:
- Thật sự không ngờ!
- Ha ha, đi theo tôi chính là như vậy, hối hả ngược xuôi đấy. Mấy người thư kí của tôi đều không quan tâm nổi tới chuyện yêu đương đấy.
Trần Vũ Tường liền cười nói:
- Đi theo Chủ tịch Diệp thật là đã gặp không ít việc đời!
- Ừ, hôm nay tôi cho cậu nghỉ một ngày, đi bồi thường cho người ta nhiều một chút đi, chắc là không có việc gì đâu, tôi cũng chỉ ngồi trong văn phòng xem tài liệu thôi.
Đủ loại văn kiện tài liệu đã dồn lại không ít rồi, hôm ny Diệp Trạch Đào cũng không nghĩ được nơi nào để đi, liền nghĩ dùng luôn một ngày này để đọc tài liệu.
Tuy các loại văn kiện của huyện cũng sẽ kịp lúc đưa đến tay Diệp Trạch Đào, muốn hoàn toàn nắm trong tay chuyện của huyện, thì tình hình các mặt của huyện còn phải nghiên cứu nhiều, Diệp Trạch Đào trong chuyện này vẫn luôn làm thật tốt.
Khoảng thời gian này Diệp Trạch Đào kì thực cũng đủ mệt rồi, ngày ngày phải đấu tranh trong thành phố, về đến huyện, đặc biệt là tối qua cùng Trịnh Tiểu Nhu kịch tính một đêm, tâm trạng cũng không tệ.
- Chủ tịch Diệp, tôi không sao.
Khoanh tay, Diệp Trạch Đào nói:
- Đi đi, có việc tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu.
Trần Vũ Tường liền vui vẻ đi ra.
Khẽ cúi đầu, Diệp Trạch Đào thầm nghĩ. Muốn người khác làm việc, cũng phải để cho bon họ một chút không gian mới được.
Vùi đầu xem văn kiện.
Còn chưa xem được một lúc, Kiều Ứng Xương đã vội vã đến.
Tuy đã là Phó chủ tịch thường trực huyện, Kiều Vũ Xương vẫn thích chạy đến chỗ Diệp Trạch Đào, có việc gì đều sẽ ngay lập tức báo cáo với Diệp Trạch Đào.
- Chủ tịch Diệp, nghe nói anh quay lại rồi, tôi lập tức đến đây!
Kiều Ứng Xương vừa vào cửa đã cười ha ha, nói rất vui vẻ.
- Lão Kiều à, ha ha, tin tức của anh đến là linh đấy!
Kiều Ứng Xương lại cười nói:
- Lần này thành phố thực là có quá nhiều việc mới. Cán bộ cấp dưới chúng tôi nghe được đều sợ hết hồn hết vía đấy!
Diệp Trạch Đào cũng cười, giữa anh và Kiều Ứng Xương phải nói vài kiểu hài hước, hai người mới có thể tăng thêm mối quan hệ thân thiết.
Kiều Ứng Xương vừa ngồi xuống, Cam Lệ Bình cũng lao đến như một cơn gió.
Nhìn thấy Kiều Ứng Xương ngồi ở đấy, Cam Lệ Bình liền cười nói:
- Tôi còn tưởng tôi coi như là người chạy đến nhanh rồi, không ngờ anh còn nhanh hơn tôi!
Kiều Ứng Xương liền cười nói:
- Cô cũng không nhìn xem huyện ủy này là nơi nào. Tôi vẫn là quen thuộc hơn cô!
Diệp Trạch Đào mỉm cười tiến lên bắt tay Cam Lệ Bình nói:
- Bí thư Cam vất vả rồi.
Hai người sau khi ngồi xuống, Diệp Trạch Đào nói:
- Thời gian tôi không ở huyện, mọi người cũng đủ bận rộn rồi!
Cam Lệ Bình liền cười nói:
- Đều là công việc mà, nói sao được mấy chuyện vất vả, đến Chủ tịch thành phố Diệp như anh, nghe nói lần này thành phố có người ám hại anh, sau khi tôi nghe được cũng bị dọa không nhẹ đấy!
Diệp Trạch Đào mỉm mỉm cười nói:
- Cũng không phải chuyện gì to tát, quay về lần này, tôi muốn tiếp tục đi sâu, tìm hiểu kĩ một chút tình hình phát triển thí điểm của huyện.
Nói đến chuyện này, Kiều Ứng Xương liền cau mày nói:
- Chủ tịch Diệp, vấn đề bây giờ không nhỏ, điều kì lạ là chỉ cần trong huyện chúng tôi có một doanh nghiệp nhà nước, thì sẽ xuất hiện không ít chuyện!
Ồ!
Diệp Trạch Đào liền nhìn về hướng Kiều Ứng Xương.
Kiều Ứng Xương nói:
- Tôi tìm hiểu được một chuyện, có vài doạnh nghiệp đã xuất hiện việc người nước ngoài có ý muốn thu mua!
Cam Lệ Bình nói:
- Chủ tịch Diệp, vấn đề này thật sự có chút nghiêm trọng, tuy chúng ta có chính sách bảo hộ, tỉ lệ vốn nước ngoài không thể vượt quá 50%, nhưng, theo tôi biết, có vài doanh nghiệp đã xuất hiện tình trạng câu kết vốn trong và ngoài nước, doanh nghiệp trong nước cũng trắng trợn mua cổ phần của doanh nghiệp, xem như mức phân chia của vốn nước ngoài vẫn không nhiều, hơn nữa một vài nhân viên trong nước sau đó còn thu mua phần phân chia, doanh nghiệp đó kì thực đã trở thành công ty có vốn đầu tư nước ngoài rồi!
Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu, chuyện này anh đã nghĩ đến, bước tiếp theo sẽ thực hiện phân định lại đối với các doanh nghiệp về mặt này,