Tinh thần của Trưởng ban Tuyên giáo Lạc Vũ mấy ngày gần đây rất không ổn định, lần trước sau khi đi cùng với Tôn Lôi tới thành phố một chuyến, cô mới phát hiện tầm nhìn của mình quá thấp, thấy Tôn Lôi có ý định tạo nên hình thức lớn mạnh
Lại nghĩ tới chức quan to của Tôn gia lúc ấy, Lạc Vũ ngẩn người ra ngồi đó.
Đã ngồi lên chiếc thuyền của Tôn gia rồi!
Lần trước Tôn Lôi mượn chuyện kết nối truyền thông của huyện Lục Thương, dẫn theo Lạc Vũ đến thành phố hai ngày, mặc dù chỉ có hai ngày, Tôn Tường Quân, Tôn Tường Hồng đều xuất hiện, việc hai lãnh đạo lớn xuất hiện như thế làm cho Lạc Vũ rất cảm động, nếu không có sự tồn tại của Tôn Lôi, bất luận thế nào mình cũng không thể gặp gỡ được lãnh đạo cấp cao như vậy.
Từ trong hộc bàn lấy ra một tấm kính nhỏ, Lạc Vũ nhìn thấy có một vài nếp nhăn nơi khoé mắt, trong lòng thở dài, sau khi qua ba mươi tuổi, thanh xuân của mình đã dần dần biến mất rồi!
Lấy điện thoại di động ra liên lạc với thẫm mỹ lần trước lúc đến thành phố, Lạc Vũ lại hỏi thăm việc tiêm thuốc có thể làm cho da thịt của mình trắng mịn, và còn hỏi bác sĩ Hàn Quốc kia khi nào thì đến.
Gọi xong điện thoại, trong lòng Lạc Vũ tốt lên rất nhiều, tuy rằng tiêu một ít tiền, miễn là đẹp là đáng rồi.
Dựa vào Tôn Lôi cũng là một lựa chọn không tồi!
Tôn Lôi đã nói, nếu như mình ở nơi này không thể phát triển, sẽ giúp liên lạc để điều đến tỉnh Hà Nguyên công tác, đây đúng là một con đường phát triển rất tốt.
Nghĩ đến đây, Lạc Vũ liền nghĩ đến Ngụy Lệ Cầm người đứng phía sau mình, phủi miệng một cái, thật ra từ đáy lòng Lạc Vũ cũng không có coi trọng người phụ nữ Ngụy Lệ Cầm này, làm thân tín cho Ngụy Lệ Cầm, Ngụy Lệ Cầm làm thế nào để phát triển, việc này Lạc Vũ hiểu rõ hơn bất cứ người nào, những việc Ngụy Lệ Cầm có thể làm được, chẳng lẽ mình lại không thể làm được?
Lúc nhìn lại tướng mạo của mình trong gương nhỏ, Lạc Vũ thầm than một tiếng, mình có lẽ hiểu được đã muộn rồi, nếu sớm hiểu được, dựa vào tướng mạo của mình. Tốc độ phát triển chắc chắn sẽ không kém hơn Ngụy Lệ Cầm.
Lại nghĩ tới chuyện tối hôm qua ở cùng với Tôn Lôi.
Mặt Lạc Vũ có chút ửng đỏ lên, người trẻ tuổi có khác, gã đàn ông nhà mình chỉ biết là mấy chiêu thức động tác cố định!
Lúc đang nghĩ đến chuyện đó, nghe thấy chuông điện thoại trên bàn, vừa cất cái gương vào. Lạc Vũ cầm điện thoại lên nói:
-Tôi là Lạc Vũ đây!
Lúc nói chuyện tỏ ra nghiêm túc.
- Trưởng ban Lạc. Tôi Tôn Lôi đây.
Hai người diễn trò, tuy rằng đã rất thân mật, nhưng cũng không muốn để cho người ngoài biết chuyện.
Trên mặt Lạc Vũ lộ ra nụ cười nói:
- Chủ tịch huyện Tôn, có vấn đề gì vậy?
Lời đối thoại cũng có quy củ đấy.
- Đang xem văn kiện à?
Tôn Lôi hỏi một tiếng.
Lạc vũ đã biết rõ Tôn Lôi nhất định là có lời muốn nói với mình không muốn cho người ngoài biết. Nhỏ giọng nói:
-Em ở một mình trong phòng làm việc, anh nói đi.
Nghe thấy văn phòng Lạc Vũ không có người ngoài, Tôn Lôi liền quan tâm nói:
- Tối hôm qua đi về có lạnh không?
Tôn Lôi con người này cũng thật là, liền nói một lời quan tâm.
Trong lòng Lạc Vũ liền trở nên ngọt ngào, nhỏ giọng nói:
- Em vẫn ổn, tắm bằng nước nóng rồi đi ngủ.
- Là như thế này, hôm nay tôi đến chỗ Bí thư Diệp một chuyến, nghe ý của hắn là muốn đưa một vài cán bộ tiến cử đến các cơ quan trong thành phố, trong đó có tên cô!
A!
Lạc Vũ cầm tai nghe có chút ngẩn người, nếu là lúc trước, có được tin tức này mà nói, cô tất nhiên sẽ rất vui, có thể cùng chồng, con ở cùng một chỗ, nhưng bây giờ thật sự có chút do dự.
- Chủ tịch huyện Tôn. Anh thấy thế nào?
Chần chờ một chút, Lạc Vũ hỏi ý kiến Tôn Lôi.
-Trưởng ban Lạc, tình hình ở huyện cô hiểu rõ, nếu trong huyện phát triển, tiền đồ phát triển của cô sẽ rất nhanh. Đến thành phố, nhiều nhất là cô được điều vào một bộ phận nào đó đảm nhiệm cấp bậc thứ hai mà thôi, đối với tiền đồ phát triển của cô là vô cùng bất lợi!
Tôn Lôi có sắp đặt của chính anh ta, trước khi không rõ ràng, anh ta cũng không đem sự bày bố của mình tiết lộ ra ngoài.
Tôn Lôi biết rõ, những lời này của mình đã đầy đủ rồi. Chỉ cần Lạc Vũ thông mình, thì cô ta hẳn sẽ tự biết nên đi hoặc ở lại.
Tồn tại sức hút của quan chức, lại có Tôn Lôi ở huyện Lục Thương, khẽ cắn bờ môi một cái, Lạc Vũ nói:
- Anh xem tôi nên làm thế nào mới tốt đây?
- Bây giờ tất cả đều ở trong tay Diệp Trạch Đào, cô có thể đi chỗ của anh ta biểu đạt ra một ý nghĩa mang tính chất đầu quân về phía hắn ta, chỉ cần nắm chắc được hắn ta, ở thành phố sẽ rất nhanh có sự đổi thay lớn.
Trong lòng Lạc Vũ kinh ngạc nói:
- Ở thành phố sẽ có thay đổi lớn?
Tôn Lôi nói:
- Anh ta không thể nào một mình nắm giữ mãi hai vị trí được, đến một lúc nào đó huyện Lục Thương nhất định sẽ phải đổi Bí thư!
Lạc Vũ liền gật đầu, nếu thật sự là như vậy, Bí thư huyện Lục Thương chắc chắn rơi vào tay Tôn Lôi, Diệp Trạch Đào có thể cũng không biết, Tôn Lôi có lẽ đã sắp xếp cả rồi.
Không thể không nói, lúc trong lòng của một người đàn bà có hình bóng của một người đàn ông, điểm xuất phát suy nghĩ vấn đề đều vây quanh người đàn ông đó.
Lạc vũ liền nghĩ, nếu quả thật mình rời đi, thì không có cách nào giúp đỡ Tôn Lôi, bây giờ Tôn Lôi có lẽ là rất cần mình ở lại huyện Lục Thương, liền nói:
- Thôi được, tôi nghe lời anh.
Tôn Lôi lúc này mới cười nói:
-Yên tâm đi, chuyện của chúng ta Diệp Trạch Đào kia cũng không biết, anh ta muốn giành lấy em, nếu lúc này em biểu hiện ra ý nguyện nương nhờ hắn ta, hắn ta cũng sẽ không đẩy em đi, cứ như vậy, nhất định sẽ nắm chắc được anh ta.
Lạc vũ liền cười nói:
- Anh thật là hiểu rất thấu đáo về hắn ta đấy.
Tôn Lôi tự đắc cười nói:
- Một người sợ nhất là ngạo mạng, khi anh ta ngạo mạng cho là mình đã hoàn toàn nắm trong tay mọi thứ, điều này đã đại diện cho việc anh ta đang đi về hướng thất bại, Lực lượng của anh bây giờ có lẽ không là gì trong mắt hắn, ha ha
Tôn Lôi nói tới đây, trong lòng cũng phấn chấn, khi nghĩ đến các sắp xếp của mình, cũng rất hy vọng nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc của Diệp Trạch Đào khi phát hiện toàn bộ đã thay đổi.
Thường thường người cười sau cùng là người thắng lợi!
Cảm nhận được tâm trạng tốt của Tôn Lôi, Lạc Vũ nói:
- Anh cũng đừng lơ là, Phương Siêu Minh hùng mạnh như vậy, còn không không ngóc đầu lên được sao!
Không nhắc đến thì tốt hơn, vừa nhắc tới Phương Siêu Minh, Tôn Lôi liền