- Mời mọi người đi theo tôi.
Một vị cảnh sát nhìn Diệp Trạch Đào từ đầu đến chân, nhìn kiểu gì cũng không thấy anh có điểm gì là người quyền thế, yên tâm nhẹ giọng nói một câu.
Đối với những cảnh sát làm việc trong thành phố này thì họ luôn phải cảnh giác, khi làm bất cứ việc gì thì việc đầu tiên phải làm là phán đoán tình hình.
Viên cảnh sát nhìn Diệp Trạch Đào và Tô Thiến Ảnh trong lòng có chút oán thầm. Hôm nay sao lại xuất hiện hai con người kỳ lạ này. Một là anh nhà quê thì không có gì đáng nói, nhưng sao lại có một cô gái khí chất cao quý giống như một tiên nữ giáng trần thế này. Anh thực sự không có cách nào, không có lời nào để so sánh hai người họ với nhau.
- Hay là vẫn nên cẩn thận một chút.
Mặc dù đó là những suy nghĩ của viên cảnh sát nhưng những lời anh nói ra thì hết sức lịch sự.
- Là do bọn họ vô lý gây chuyện, các anh làm sao vậy?
Tô Thiến Ảnh không vui hỏi một câu.
- Thằng em tao bị mày đánh, đây chính là chứng cứ.
Ngô Xương Chí đi cùng mấy gã thanh niên vừa đi tới miệng vừa mắng chửi, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào Diệp Trạch Đào.
Gã thanh niên vừa nãy bị thương không nhẹ, trong lòng tràn đầy sự hận thù với Diệp Trạch Đào. Trên đất này hắn cũng là một nhân vật có tiếng bỗng dưng lại bị một tên nhà quê đánh thành ra thế này, sau này còn mặt mũi nào mà nhìn người khác nữa. Trong suy nghĩ của hắn nhất định phải cho thằng tiểu tử này biết tay.
- Không nên làm ảnh hưởng đến trị an, mời mọi người theo tôi về sở cảnh sát.
Viên cảnh sát cũng có vẻ ngoài và cách nói chuyện rất lịch sự, nhưng khi nhìn thấy Ngô Xương Chí đi đến thì viên cảnh sát cũng phải đứng về phía hắn.
- Cục trưởng Lục đừng nhiều lời với hắn nữa, hãy dẫn về rồi nói sau.
Ngô Xương Chí lại nhìn về phía Tô Thiến Ảnh nói:
- Có biết cục cảnh sát như nào không, đó là nơi đã vào thì khó có thể trở ra, tao hôm nay không dạy dỗ tụi mày thì tao không phải họ Ngô.
Thấy Ngô Xương Chí cứ nhìn vào mình, Tô Thiến Ảnh rất không vui, tên tiểu tử này rõ ràng là một tay háo sắc.
- Tôi thấy anh nên sửa lại họ của mình đi.
Diệp Trạch Đào trầm giọng nói.
Nghe thấy lời nói này của Diệp Trạch Đào, Ngô Xương Chí nói:
- Thằng ranh, vẫn còn mạnh miệng gớm nhỉ!
Diệp Trạch Đào nhìn về phía người tự xưng là Cục trưởng họ Lục nói:
- Các anh làm án là như này sao, theo tôi thấy thì các anh cùng một ruột với bọn kia, rắn chuột một nhà.
- Đưa chúng đi.
Cục trưởng Lục không muốn làm người tốt nữa, nhìn về phía những người đi cùng mình nói.
- Ha ha dám đánh ta hả, vào trong cục cảnh sát thì mày sướng rồi.
Ngô Xương Chí thấy có Cục trưởng Lục ở đây nên gan cũng lớn hơn, có thể nhận ra là hắn rất muốn xử lý Diệp Trạch Đào.
Cứ xem như là có chút hậu thuẫn nhưng so với Ngô Xương Chí thì người đó còn kém xa. Đây là một cơ hội tốt cho mình, tốt nhất là nên đứng về phía hắn ta.
Vị Cục trưởng Lục này cũng đã hạ quyết tâm.
- A!
Vừa dứt lời Diệp Trạch Đào đã dùng chân đá một vỏ lon nước không biết ai vứt nhằm thẳng về hướng Ngô Xương Chí. Lon nước bay đúng vào mặt phải của hắn và lập tức máu tươi đã chảy ròng ròng.
Đá xong một cước anh nhìn về hướng cục trưởng nói:
- Những việc hôm nay ông làm thì ông phải hoàn toàn chịu trách nhiệm.
Cục trưởng họ Lục không ngờ trong hoàn cảnh này mà Diệp Trạch Đào dám làm chuyện như vậy, cảm nhận được khí phách của Diệp Trạch Đào, vị cục trưởng hỏi:
- Anh là người như nào?
- Ông không cần biết tôi là người như nào. Hành vi mà ông làm hôm nay chứng minh ông không xứng đáng làm cảnh sát.
Diệp Trạch Đào cũng không muốn giữ thể diện cho vị cục trưởng đó nên trầm giọng nói.
- Tôi mà không xứng làm cảnh sát sao!
Cục trưởng Lục tức giận nói.
Lại nhìn Diệp Trạch Đào, trong lòng vị cục trưởng nghĩ tên tiểu tử này chắc không có hậu thuẫn, nhìn về hướng mấy viên cảnh sát phía sau lớn giọng nói
- Bắt hắn lại cho ta.
Lúc này Diệp Trạch Đào hết sức tức giận, định lao người về phía trước thì nhìn thấy có một thanh niên đang xông tới. Trong chớp mắt thì những viên cảnh sát đã nằm dưới đất.
Diệp Trạch Đào nhìn người thanh niên đó một hồi, mỉm cười gật đầu nói
- Giao cho anh đấy!
Vừa nói dứt lời anh đã kéo Tô Thiến Ảnh đi khỏi.
Nhìn Diệp Trạch Đào cùng Tô Thiến Ảnh rời đi những viên cảnh sát nằm trên đất không biết phải làm sao. Vị cục trưởng Lục nhìn về phía người thanh niên lớn giọng hỏi:
- Anh là ai?
Người thanh niên không nói nhiều liền đi đến trước mặt cục trưởng Lục, tay lấy ra một cuốn sổ nhỏ.
Nhìn thấy cuốn sổ nhỏ, Cục trưởng Lục mắt mở to, hít một hơi khí lạnh, đứng ngẩn cả người.
Diệp Trạch Đào vốn không muốn lo chuyện này nữa, anh biết Hô Diên Ngạo Bác cũng có chút quan tâm đến Tô Thiến Ảnh, âm thầm phái người đến bảo vệ cô. Vị thanh niên này là một trong những vệ sĩ của Hô Diên Ngạo Bác.
Tô Thiến Ảnh cũng hiểu, không muốn nói nhiều mà đi theo Diệp Trạch Đào ngồi vào xe.
- Anh Diệp, thật không ngờ đi dạo phố với em mà đã gây cho anh thật nhiều phiền phức, em thật vô dụng.
Trong lòng cô cảm thấy rất buồn, hôm nay vốn là rất tốt, thật không ngờ trong nháy mắt đã thành như này.
- Cũng chẳng sao cả.
Diệp Trạch Đào cười nói.
Không muốn tiếp tục đi dạo nữa, Diệp Trạch Đào nghĩ một lúc, gọi điện cho Lưu Chính:
- Lưu Chính à, chắc cậu biết tập đoàn Hồng Thăng trong thành phố này chứ?
Diệp Trạch Đào cảm thấy tay họ Ngô kia có thể hoành hành như vậy thì ngoài có sự hậu thuẫn của nhà họ Ngô ra thì chắc chắn trong giới chính phủ cũng phải có quen biết. Anh muốn tìm hiểu một chút.
Lưu Chính giờ vẫn rất quan tâm đến Diệp Trạch Đào, lập tức nói:
- Tập đoàn Hồng Thăng không chỉ là một công ty bán đồ điện gia dụng mà phía sau còn có người hậu thuẫn nữa, một nhân vật rất lớn.
Diệp Trạch Đào vẫn chưa hiểu rõ lắm bèn nói
- Cậu nói thử xem.
- Anh Diệp, có phải có chuyện gì không?
- Cũng không có việc gì, hôm nay cha nuôi bảo anh dẫn Tô Thiển Ảnh đi dạo, kết quả là xảy ra chút xung đột với giám đốc Ngô Xương Chí của tập đoàn Hồng Thăng.
- Ngô Xương Chí hả?
Đó là con trai của chủ tịch Ngô Tiến Cao, mang trên mình chức vụ