- Ông Phùng, ông khoẻ chứ!
Trịnh Thành Trung tủm tỉm cười bước vào nói ông lão. Khi nói chuyện Trịnh Thành Trung tỏ ra khá tôn trọng.
Diệp Trạch Đào phát hiện đôi mắt của ông lão đã nhìn qua.
- Ha ha, Bí thư Trịnh, tôi rất khỏe.
Vừa nói xong câu này, ông lão liền bước về phía trước, nắm chặt lấy tay Diệp Trạch Đào nói lớn:
- Là đồng chí Tiểu Diệp đây mà, xin chào.
Ông lão nắm tay rất chặt. Diệp Trạch Đào không nghĩ rằng đôi tay ông lão lại có lực nắm lớn như vậy.
Trên cơ thể của ông lão này có hơi thở của một quân nhân.
Trong suy nghĩ đầu tiên của Diệp Trạch Đào, Diệp Trạch Đào đoán rằng ông lão đã từng làm việc trong quân đội.
Lần trước cứu người Diệp Trạch Đào vẫn chưa có cảm giác như vậy. Hiện tại, tinh thần của ông lão khá tốt, hơi thở quân nhân toát ra trên người ông ta.
Có thể thấy được, ông lão rất vui khi gặp được Diệp Trạch Đào.
Nghe thấy Trịnh Thành Trung gọi đối phương là Ông Phùng, Diệp Trạch Đào cũng biết được ông họ Phùng, cũng nói:
- Xin chào ông Phùng.
Khí sắc của ông lão thì bình thường, nhưng tiếng nói thì rất vang, nhìn có vẻ rất có tinh thần.
- Đồng chí Tiểu Diệp, rất vui khi gặp được cậu.
Họ Phùng?
Diệp Trạch Đào nhanh chóng nghĩ đến người mang họ Phùng ở thành phố, trong lòng ít nhiều cũng có chút đoán ra.
- Đồng chí Tiểu Diệp, nếu như không có cậu, tôi đã không sống đến hôm nay nữa rồi.
Ông lão nói chuyện cũng rất thẳng thắn, thoải mái. Ông ta dùng một bàn tay của mình vỗ lên mu bàn tay của Diệp Trạch Đào.
Tình hình lúc đó cũng thật nguy hiểm. Nói Diệp Trạch Đào là ân nhân cứu mạng của ông ta cũng không có gì là quá đáng cả. Nếu đối phương đã nói ra chuyện này, Diệp Trạch Đào cũng tiện miệng hỏi luôn:
- Sức khỏe của ông Phùng đã tốt lên nhiều rồi chứ?
Khi hỏi chuyện đồng thời Diệp Trạch Đào cũng nhìn ông Phùng từ trên xuống dưới, tỏ ra vẻ như rất quan tâm đến tình hình của ông lão.
- Ổn rồi, không có vấn đề gì nữa rồi. Lúc đó đột nhiên phát bệnh, cũng không mang theo thuốc cấp cứu. Bác sĩ nói, nếu không phải cậu kịp thời cứu chữa thì tôi cũng đã đi rồi. Tôi vẫn luôn muốn trực tiếp gặp cậu để cảm ơn nhưng vẫn chưa có cơ hội. Hôm nay, bất luận thế nào cũng phải cám ơn cậu.
- Ông Phùng đừng nói vậy, tôi cũng chỉ là làm việc mình nên làm mà thôi.
- Đồng chí tiểu Diệp, khách sáo rồi, cái gì mà là việc cần phải làm, cứu mạng người là cứu mạng người. Cậu là ân nhân cứu mạng của tôi. Tình nghĩa này tôi ghi nhớ trong lòng. Ồ, lúc đó vì việc của tôi mà mọi người coi nhẹ cậu. Tôi cũng không đến cảm ơn cậu đúng lúc được, cậu không để bụng đấy chứ?
Ông lão là người có gì nói lấy, rất thẳng tính.
Diệp Trạch Đào vội nói:
- Ông Phùng, chỉ cần sức khỏe của ông có thể hồi phục là tôi vui rồi.
- Ha ha
Ông lão vui vẻ cười, tỏ ra rất vui mừng.
Trịnh Thành Trung không hề có ý đi vội, mà lại đứng ở một bên cười tủm tỉm nghe hai người nói chuyện, tỏ ra không vội vàng chút nào.
Nhìn thấy hai người nói chuyện thân mật với nhau như vậy. Trịnh Thành Trung càng nhìn Diệp Trạch Đào càng vui mừng. Nếu như Diệp Trạch Đào có thêm được sự ủng hộ của ông Phùng, tin rằng lực cản trở của Diệp Trạch Đào sẽ được giảm đi rất nhiều. Đây là một việc tốt!
Khi nhìn lại Diệp Trạch Đào, nghĩ đến chuyện tối qua Diệp Trạch Đào lại có thêm một phụ nữ nữa, thì chuyện đó cũng trở lên nhạt nhòa đi rất nhiều.
Trịnh Thành Trung biết dựa vào năng lực của Diệp Trạch Đào, muốn có thêm vài người phụ nữ nữa thì cũng không phải là chuyện khó khăn gì.
- Đồng chí Tiểu Diệp, tôi nghe nói cậu làm việc ở tỉnh Tây Giang, mọi việc hiện nay vẫn tốt cả chứ?
- Hiện giờ cũng coi như đã đi vào quỹ đạo rồi, tạm ổn!
- Tôi nghe nói cậu làm rất tốt, rất tốt. Thanh niên các cậu hiện nay cần phải gánh vác một chút công việc, đối với việc phát triển sau này của các cậu mới có nhiều thuận lợi!
- Ông Phùng yên tâm, tôi sẽ cố gắng.
Ông lão nói với Diệp Trạch Đào:
- Bí thư Trịnh của các cậu biết được cách liên lạc với tôi. Cậu cứ hỏi ông ta, có chuyện gì cứ gọi cho tôi. Các cậu hôm nay có lẽ đã có việc, tôi không làm phiền thêm các cậu nữa. Thế này đi, ngày mai là sinh nhật của tôi. Tôi muốn mời cậu đến nhà một chút, cậu có thời gian chứ?
Trịnh Thành Trung lúc này đứng một bên cười nói:
- Ngày mai Tiểu Diệp có thời gian, tôi sẽ bảo Tiểu Diệp sang chỗ ông sớm xem có thể giúp đỡ gì không. Ông thấy thế nào?
Nhìn vẻ mặt của Trịnh Thành Trung, ông Phùng mỉm cười nói:
- Nào dám làm phiền đến thế, cứ như vậy đi.
Vỗ lên mu bàn tay của Diệp Trạch Đào, ông Phùng mỉm cười nói:
- Đưa cả Tiểu Nhu đi cùng.
Diệp Trạch Đào sửng sốt, không ngờ chuyện của mình với Tiểu Nhu không phải là không có người ngoài biết, mà trên thành phố người biết chuyện này quả là không ít.
Lúc này, Trịnh Thành Trung cười ha ha nói:
- Ngày mai Tiểu Nhu sẽ cùng Diệp Trạch Đào đến sớm.
Mỉm cười, lúc này ông Phùng mới quay sang nói với Diệp Trạch Đào:
- Công việc mà cậu làm về cơ bản tôi đều biết. Trung Quốc cần những đồng chí làm việc nghiêm túc như các cậu. Tiểu Diệp làm rất tốt, tôi hy vọng rằng cậu có thể duy trì tác phong làm việc như vậy, càng ngày càng làm tốt mọi việc.
Tuy rằng không biết đối phương tồn tại thế lực như thế nào, nhưng Diệp Trạch Đào cũng đồng ý.
Sinh nhật của ông Phùng mà lại mời mình đến, Cũng không biết tình hình chỗ ông ấy thế nào, Diệp Trạch Đào cũng không tiện hỏi chỗ ở của đối phương.
Lúc này Diệp Trạch Đào liếc nhìn sang phía Trịnh Thành Trung.
- Ha ha, đừng nhìn ông ta nữa. Con gái ông ta chắn hẳn biết chỗ ở của tôi. Cậu cùng đến với cô ấy là được rồi.
Nhìn sang phía Trịnh Thành Trung, ông Phùng nói:
- Thanh niên các cậu nên giao lưu với nhau nhiều hơn. Ngày mai cậu cũng đến đây đi.
Câu nói này rõ ràng không nhằm vào Diệp Trạch Đào rồi. Chắc hẳn là nhằm vào những người ở tầng lớp của Trịnh Thành Trung.
Trịnh Thành Trung mỉm cười nói:
- Đương nhiên là tôi cần phải đến chúc thọ cụ ông rồi!
Được ông Phùng mời, Trịnh Thành Trung lập tức tỏ rõ việc mình sẽ tham gia buổi tiệc sinh nhật.
Ông Phùng cười ha ha, nắm tay nói:
- Được rồi, vậy không làm phiền các cậu nữa, đi đi.
- Ông Phùng, chú ý giữ gìn sức khỏe nhé!
Trịnh Thành Trung bước lên trước nắm tay ông Phùng nói một câu.
Lúc bắt tay một lần nữa, thì nhìn thấy xa xa có một ông