- Quyết tâm!
Ba người liếc mắt nhìn nhau, Trung Quốc cần nhất là đoàn kết, một quốc gia có sự đoàn kết mới có thể phát triển hùng mạnh. Không có gì quan trọng bằng điều này, Diệp Trạch Đào nói cũng không phải không có lý, điều cần lo lắng chính là vấn đề đoàn kết, không dễ dàng hạ quyết tâm như vậy.
- Đồng chí Tiểu Diệp, nói về suy nghĩ của cậu đi.
Bí thư Hạo Vũ nhìn Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào biết tình hình của mình, bản thân chưa có chỗ đứng cao như mấy người này, những thứ nhìn thấy cũng còn rất thấp, quan trọng nhất vẫn là quyết tâm. Thực ra đó cũng chỉ là vẻ bề ngoài, ở phía bên trong còn tồn tại quá nhiều thứ.
Nghe Bí thư Hạo Vũ hỏi, Diệp Trạch Đào nghĩ một lát rồi đáp:
- Tôi chỉ biết tình hình của huyện Lục Thương, nên sẽ báo cáo với các thủ trưởng những điều tôi biết, chỗ nào chưa được xin các thủ trưởng phê bình chỉ ra chỗ sai.
Nét mặt Phùng Minh Bang tươi cười nhìn Diệp Trạch Đào nói:
- Những thứ ở cấp bậc cơ sở mới có nội dung mang tính đại biểu nhất. Chúng tôi cũng rất muốn biết một chút tình hình ở cấp bậc cơ sở.
Trịnh Thành Trung hướng về phía Diệp Trạch Đào gật gật đầu.
Diệp Trạch Đào nói:
- Trung ương quyết định huyện Lục Thương là huyện thí điểm, nếu đã là thí điểm phát triển sản phẩm dân tộc, tại sao còn phải đưa những thứ khác vào làm chung? Tôi thấy việc này mặc dù cấp trên đã suy xét đến vấn đề ảnh hưởng, thực ra chỉ cần Trung Quốc có ý tưởng phát triển sản phẩm dân tộc, và cứ như vậy làm thì không cần thiết phải lo lắng đến vấn đề ảnh hưởng rồi. Làm lén lút cũng được, công khai ra cũng được, dù sao đó cũng chỉ là một sự việc mà thôi!
Khi nói những lời như vậy Diệp Trạch Đào cũng có chút tức giận, vốn đầu tư nước ngoài khổng lồ như vậy, giờ đè nén Lục Thương cũng có chút không thở nổi. Bao nhiêu đầu tư nước ngoài đè nén lên huyện Lục Thương vừa mới kinh doanh sản nghiệp dân tộc. Kiểu áp lực này người ngoài không thể nào tưởng tượng nổi.
Thực ra những điều đó mọi người đều hiểu rõ, chỉ là trong nội bộ Đảng giảng giải tư tưởng đoàn kết mới hạn chế được thủ đoạn hành động của mọi người, mặt Bí thư Hạo Vũ trầm ngâm một lát.
Diệp Trạch Đào còn nói thêm:
- Vừa nãy tôi đã nói, thủ đoạn của nước ngoài đối với Trung Quốc không ngoài hai điều này, một là chiến tranh, một là phong tỏa kinh tế. Chiến tranh thì không đáng sợ, chỉ cần chúng ta nắm giữ vũ khí hạt nhân thì đã có đủ sức uy hiếp, có môt số người muốn đánh cũng đánh không nổi. Người Trung Quốc có khí phách, cùng lắm thì cùng chết, không ai phải mạo hiểm. Chúng ta sợ chiến tranh, các nước kia cũng sợ chiến tranh. Nên chỉ cần chúng ta có vũ khí sắc nhọn trong tay thì dĩ nhiên không phải lo lắng về chuyện này. Cái gốc lập nên một nước là thực lực, có thực lực sẽ có quyền lên tiếng!
Ánh mắt Phùng Minh Bang nhìn Diệp Trạch Đào lúc này có chút tán thành, liền gật đầu đáp:
- Xem ra chúng ta đã cân nhắc quá nhiều rồi!
Diệp Trạch Đào nhìn vẻ mặt thay đổi của Phùng Minh Bang, trong lòng cũng có chút lay động, liền nghĩ. Xem ra tên Phùng Minh Bang là người hiếu chiến và cũng không phải là kẻ nhát gan sợ việc phiền phức. Sở dĩ giờ ông ta chưa có động tĩnh gì có thể là đang chờ đợi, thời gian bốn năm đủ dài.
Diệp Trạch Đào còn nói thêm:
- Thủ đoạn thứ hai của nước ngoài chính là phong tỏa kinh tế. Trong việc này, nếu là thời gian đầu cải cách, nước ta chưa có thực lực lớn mạnh như vậy, có thể sẽ cần phải cân nhắc nhiều. Nhưng giờ chúng ta khác hoàn toàn rồi, kinh tế nước ta đang trong đà phát triển nhanh. Trung Quốc đã thành mảnh đất hấp dẫn, thương nhân các nước càng ngày càng coi trọng mảnh đất Trung Quốc này, kết quả của việc họ phong tỏa thì cũng chẳng có lợi gì cho họ. Vì thế chúng ta không cần quá quan tâm tình hình vốn đầu tư của nước ngoài. Việc chúng ta cần làm chính là làm Trung Quốc trở thành một nơi giao dịch công bằng, không thể để một nhà đầu tư nước ngoài độc chiếm. Họ không phải là không thể kiếm tiền, mà là cắt giảm một vài lợi ích trên chính sách mà thôi. Tôi tin chỉ cần có lợi là họ nhất định sẽ tăng cường đầu tư vào Trung Quốc.
Trịnh Thành Trung nói:
- Trạch Đào, điểm xuất phát của trung ương chính là những điều cậu vừa nghĩ. Chúng tôi cũng đang làm theo như vậy.
Những lời ông ta nói cũng là bổ sung thêm những chỗ chưa được của Diệp Trạch Đào vừa nói.
Diệp Trạch Đào còn nói thêm:
- Tôi biết Trung ương đang làm như vậy. Nhưng từ sự phát triển của Lục Thương cho thấy, vấn đề của chúng ta không phải là vấn đề của người nước ngoài mà là có một vài người ở trong nước. Trong khi người nước ngoài còn chưa nói gì, thì họ đã tích cực nói giúp người nước ngoài. Đây là một hành vi phản quốc! Họ làm những việc đó không ngoại trừ nhân tố lợi ích, đối với những người ngay cả đất nước mình cũng không yêu như vậy, thì Trung Quốc nên chú trọng kiểm tra!
Những lời này hơi nặng rồi, ngay cả Trịnh Thành Trung cũng ngạc nhiên quay sang nhìn Diệp Trạch Đào.
Ngược lại, ánh mắt Phùng Minh Bang nhìn Diệp Trạch Đào có chút khen ngợi.
- Đồng chí tiểu Diệp, đạo lý này của anh rất kích động đấy!
Phùng Minh Bang nhìn Diệp Trạch Đào nói.
Diệp Trạch Đào lúc này cũng không quan tâm, dù sao cũng rất khó gặp được cơ hội như vậy, suy nghĩ của mình nhất định phải cố gắng nói ra một chút.
Diệp Trạch Đào tiếp tục nói:
- Tình hình Trung Quốc không nằm ở bên ngoài, tôi cho rằng nó nằm trong nội bộ. Nếu chúng ta có thể làm tốt công việc của mình thì sẽ chẳng có bất cứ thế lực nào có thể đánh bại nước ta! Nên đánh bại đám phản bội đó là việc nhất định phải làm.
Lời này có sự thu hút mãnh liệt, mọi người liền nhìn về phía Diệp Trạch Đào.
Khi nói tới đây, Diệp Trạch Đào cũng biết mình nói hơi quá, liền nói:
- Thực ra việc này các thủ trưởng đều biết rõ, tôi chỉ nói ra mà thôi.
Bí thư Hạo Vũ liền cười ha ha nhìn Phùng Minh Bang hỏi:
- Minh Bang, ông thấy thế nào?
Phùng Minh Bang khẽ mĩm cười nói:
- Chúng ta đang thử tiến hành, tôi tin huyện Lục Thương có thể mang lại niềm vui bất ngờ cho chúng ta.
Ông ta không