Thấy Diệp Trạch Đào vội vàng chạy tới Trịnh Thành Trung khẽ gật đầu nói:
- Đi thôi.
Cũng vừa đúng lúc, Trịnh Thành Trung nhìn Diệp Trạch Đào, ngoại trừ việc phát hiện Diệp Trạch Đào có chút mệt mỏi ra, cũng không phát hiện ra chỗ nào bất ổn.
Trong suy nghĩ của Trịnh Thành Trung, lần này Diệp Trạch Đào đến thành phố chắc có rất nhiều chuyện cần phải xử lý, điều này cũng là bình thường.
Tối qua cùng Phương Di Mai giằng co rất khuya, chắc là do lâu quá lâu không được ở cùng với Diệp Trạch Đào, biểu hiện của Phương Di Mai cũng rất nhiệt tình, cứ vận động và quấn quít lấy Diệp Trạch Đào, làm cho Diệp Trạch Đào thức dậy có chút muộn.
Diệp Trạch Đào cũng phát hiện một tình huống mới, thái độ của Phương Di Mai đối với mình có sự thay đổi rất lớn, biểu hiện trên giường hết sức nịnh nọt.
- Tốt!
Cũng không nhiều lời Diệp Trạch Đào liền ngồi lên xe.
Vào xe rồi mới phát hiện Trịnh Tiểu Nhu sớm đã ngồi trong xe.
Vẻ mặt vừa cười vừa không nhìn về phía Diệp Trạch Đào, Diệp Trạch Đào không suy nghĩ nhiều, liền qua đó ngồi kế bên Trịnh Tiểu Nhu.
Nhéo đùi Diệp Trạch Đào một cái Trịnh Tiểu Nhu nhỏ giọng nói:
- Tối qua ở chỗ của Tiểu Phương phải không?
Diệp Trạch Đào liền nhìn thoáng qua Trịnh Tiểu Nhu.
Đến kế bên tai của Diệp Trạch Đào, Trịnh Tiểu Nhu nói:
- Em cho anh một cơ hội để trả lời!
- Hai người làm gì rồi!
Diệp Trạch Đào nghĩ tới việc Trịnh Tiểu nhu tiếp cận với Tô Thiến Ảnh, thì liền nhíu mày.
Cười hì hì Trịnh Tiểu Nhu nói:
- Anh mới ra ngoài thì em đã về đến nhà, nghĩ cái gì vậy!
Đối với Trịnh Tiểu Nhu, Diệp Trạch Đào chỉ có thể lắc đầu!
Khi nhìn thoáng qua bên ngoài xe tài xế lái xe đang mời Trịnh Thành Trung ngồi vào một chiếc xe khác, Diệp Trạch Đào nói:
- Em dậy sớm thế!
- Không còn cách nào, một mình khó ngủ quá!
Diệp Trạch Đào không muốn nhiều lời với cô, liền nhắm mắt lại để dưỡng thần.
Tài xế lái xe là một tài xế nữ, vẫn luôn là người lái xe cho Trịnh Tiểu Nhu, lúc này tài xế nữ khởi động máy xe, đã lái đi về phía trước.
Trịnh Tiểu Nhu cũng không đắn đo gì tựa vào vai Diệp Trạch Đào, nhưng tay thì đang trêu chọc bộ phận phía dưới của Diệp Trạch Đào.
Việc này khiến trong lòng Diệp Trạch Đào cười khổ không ngừng.
- Đến lúc đó em không có đi cùng anh, anh phải để ý một chút.
Trịnh Tiểu Nhu nhỏ giọng thì thào bên tai Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào nói:
- Anh biết rồi!
Khoảng cách cũng không quá xa, sau khi xe qua vài trạm kiểm tra, thì đến một nơi có hoàn cảnh rất tốt.
Khi nghe được Trịnh Tiểu Nhu nói, Ngũ cầm hí của Diệp Trạch Đào cũng vận chuyển vài lần. Cả người mệt mỏi đều tan biến và tinh thần trở nên sảng khoái hẳn.
Rất nhiều xe!
Khi nhìn thấy tình hình ở đây Diệp Trạch Đào sững sờ, theo lý ông cụ Phùng hẳn là phải khiêm tốn mới đúng, sao lại có nhiều người đến thế?
- Phô trương thế!
Diệp Trạch Đào liền nói một câu.
Trịnh Tiểu Nhu rất hiểu tình hình này nên nói:
- Trong thành phố này khiêm tốn là đối ngoại, hống hách là đối nội đó.
Một câu nói rất triết lý!
Diệp Trạch Đào liền nhìn Trịnh Tiểu Nhu cười nói:
- Lời nói này của em rất có ý nghĩa đó!
Khoé miệng lộ ra ý cười, Trịnh Tiểu Nhu nhìn Diệp Trạch Đào nói:
- Không tệ lắm, mới có đoạn đường ngắn mà khí sắc của anh đã hồi phục hẳn!
Đây rõ ràng là có ý trêu ghẹo rồi, Diệp Trạch Đào trừng mắt liền nhìn Trịnh Tiểu Nhu cái.
- Trạch Đào anh phải biết rằng, trong thành phố này, thực lực là điều quan trọng nhất, trong việc đối ngoại, đặc biệt là đối với dân chúng, đương nhiên là càng khiêm tốn càng tốt, như vậy mới có thể đạt được sự ủng hộ của dân chúng. Nhưng trong nội bộ, thì không cần phải khiêm tốn quá, thông thường một số chuyện như thế có thể nhìn ra được thực lực mạnh yếu, đôi khi cũng nên phô trương một số chuyện!
Diệp Trạch Đào trầm tư suy nghĩ, những lời Trịnh Tiểu Nhu nói với hắn có rất nhiều cách nghĩ, đúng là như thế, là quần chúng nhân dân, rất nhiều sự việc bọn họ thấy cũng đã qua chế biến, cho dù mình là Phó Chủ tịch thành phố, cũng chưa từng thấy hoặc nghe qua gia cảnh của những nhân vật thượng lưu trong thành phố, cho thấy điều này đã được khống chế trong một phạm vi nhất định, nên không được tiết lộ ra ngoài.
Xem ra chuyện mình không hiểu còn rất nhiều đấy!
Thông qua chuyện này Diệp Trạch Đào lại có thêm sự hiểu biết mới về giới thượng lưu. Có khi cảm thấy như đang tiếp cận, nhưng thật ra khoảng cách còn rất xa!
- Trạch Đào ông cụ Phùng cũng muốn tạo thanh thế cho Phó Phùng, hội nghị hôm nay rất không tầm thường, ba muốn anh để ý nhiều một chút.
Thấy xe của Trịnh Thành Trung dừng lại, Diệp Trạch Đào và Trịnh Tiểu Nhu nhanh chóng bước xuống xe.
Khi Trịnh Thành Trung vừa mới xuống xe thì đã thấy Phùng Minh Bang qua đó đón tiếp.
- Bí thư Trịnh, cảm ơn đã đến tham dự!
Phùng Minh Bang bắt tay với Trịnh Thành Trung.
Hai người cùng cấp bậc đứng đó bắt tay có vẻ rất thân thiết.
- Sinh nhật của ông cụ, bất kể ra sao cũng phải đến tham gia, thế nào, cần tôi giúp gì không?
Trịnh Thành Trung liền tỏ vẻ khách khí.
- Đến là vui rồi, đến là vui rồi!
Sau khi hai người tán gẫu, Phùng Minh Bang liền mỉm cười nhìn Diệp Trạch Đào:
- Đồng chí Tiểu Diệp chúng ta lại gặp nhau.
- Xin chào Phó Chủ tịch Phùng!
Diệp Trạch Đào tỏ ra rất cung kính.
Gật gật đầu Phùng Minh Bang nói:
- Hôm qua lão gia nhà chúng ta có nói, nhất định phải mời ân nhân cứu mạng về nhà ngồi chơi.
Ít nhiều Diệp Trạch Đào cũng có chút kích động nói:
- Tôi chỉ là làm chuyện tôi nên làm mà thôi, ông cụ Phùng khách khí quá!
Thấy Diệp Trạch Đào cũng không luống cuống, lúc nói chuyện cũng không có tỏ ra thái độ mình là nhân viên quan chức, lần đầu tiên Phùng Minh Bang nghiêm túc nhìn kỹ Diệp Trạch Đào.
Đối với Diệp Trạch Đào, Phùng Minh Bang cũng có một loại tình cảm yêu thích nào đó.
Nói thật lòng, đối với Diệp Trạch Đào, lúc bắt đầu Phùng Minh Bang cũng chỉ xem hắn là một người có bối cảnh, người mà ông cụ coi trọng mà thôi, cũng không có coi