- Tôi tên Tương Khải Quốc.
Đi ra khỏi căn phòng kia, thư ký của ông cụ Phùng khẽ cười nói.
Đang không biết nên xưng hô với đối phương ra sao, thì nghe đối phương tự giới thiệu, Diệp Trạch Đào vội hỏi:
- Sau này phiền anh Tương giúp đỡ nhiều.
Nhìn thoáng qua Diệp Trạch Đào, Tương Khải Quốc âm thầm gật đầu, Diệp Trạch Đào này quả là lợi hại, chỉ cần một câu anh Tương đã kéo gần quan hệ giữa mình và hắn.
Thấy thái độ của Phùng gia đối với Diệp Trạch Đào, đương nhiên Tương Khải Quốc sẽ không làm mất thể diện của Diệp Trạch Đào, vẫn mỉm cười nói:
- Sau này chúng ta sẽ liên lạc với nhau nhiều chút.
Diệp Trạch Đào liền gật gật đầu.
Tuy rằng Tương Khải Quốc là thư ký của ông cụ Phùng, nhưng thực ra cũng chỉ dựa vào thế lực của ông cụ Phùng mà thôi, giống như Vương Khánh Long trước đó vậy, đến đây mới có thể phát triển năng lực của anh ta, trong hoàn cảnh như thế Tương Khải Quốc mới có thể kết bạn với một số người ở các nơi khác, cũng có lợi cho anh ta đấy.
Diệp Trạch Đào cũng sẽ tìm cơ hội, trong tình hình hiện giờ có thể xưng hô là “Anh Tương”, thì đã có thể tiến thêm một bước thắt chặt mối quan hệ của hai người, đây đều có lợi cho hai bên.
Hai người mỗi người có suy nghĩ riêng, rất nhanh đi ra ngoài.
Lần này Tương Khải Quốc không có đưa Diệp Trạch Đào đến phòng của các vị lãnh đạo Tỉnh trước đó, mà đi về một hướng khác.
Lần này Phùng gia thật sự rất náo nhiệt, khắp nơi đều tràn ngập không khí vui mừng.
Một căn phòng khác, những người bên trong tương đối ít, nhưng mà Diệp Trạch Đào biết thật sự trung tâm Phùng gia chính là ở đây.
Diệp Trạch Đào phát hiện lúc mình vừa mới bước vào cửa, có vài ánh mắt nhìn hắn.
Lúc ngẩng đầu lên nhìn, cấp bậc ở đây hoàn toàn khác hẳn, ở đây mọi độ tuổi đều có.
- Chủ nhiệm Liễu, vị này chính là đồng chí Diệp Trạch Đào.
Tương Khải Quốc giới thiệu với một người phụ nữ trung niên.
Diệp Trạch Đào cũng có chút ấn tượng với người phụ nữ này, đã từng thấy trên mạng, là vợ của Phùng Minh Bang, hình như tên là Liễu Nhạn Trà, chỉ có điều không biết bà ta công tác ở đâu.
Nghe được giới thiệu Diệp Trạch Đào vội cung kính nói:
- Xin chào Thủ trưởng!
Mặc dù đối phương chỉ là một Chủ nhiệm bình thường, nhưng Diệp Trạch Đào chỉ là chấp hành lễ nghĩa chứ không có suy nghĩ gì nhiều, nên đã thêm hai từ “Thủ trưởng”, khi nói ra những lời này Diệp Trạch Đào cũng tự cảm thấy hổ thẹn. Bây giờ mình càng ngày càng cán bộ hoá rồi.
Chủ nhiệm Liễu kia vừa nghe được giới thiệu trên mặt liền lộ ra nụ cười, nói với Diệp Trạch Đào:
- Là đồng chí Tiểu Diệp hả, nếu không phải nhờ cậu thì lão gia nhà chúng ta đã tiêu rồi, vẫn muốn trực tiếp cám ơn cậu một tiếng.
Diệp Trạch Đào lại lần nữa khiêm tốn.
Lúc này Chủ nhiệm Liễu mới nhìn về một số thanh niên đang đứng phía sau mình, rồi nói với mọi người:
- Mọi người cũng đến cám ơn đồng chí Tiểu Diệp đi.
Lúc này người của Phùng gia đối với Diệp Trạch Đào rất là khách khí, đều lần lượt bước lên nói tiếng cảm ơn Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào nhìn ra được, sự dạy bảo của Phùng gia không tệ, cũng không giống như một số con ông cháu cha đầy kiêu ngạo.
Thật ra, Diệp Trạch Đào không biết người của Phùng gia lại cảm kích hắn sâu đậm như thế, lúc ấy nếu ông cụ Phùng mất, tình hình ở Phùng gia chắc chắn đã khác hẳn, thời điểm hiện giờ của Phùng gia rất quan trọng, khi ông cụ Phùng còn sống một ngày thì Phùng gia sẽ không có vấn đề gì, nếu ông cụ Phùng mất chắc chắn sẽ rất nguy hại đối với Phùng gia.
Chính là do tình huống như thế, cho nên chuyện Diệp Trạch Đào cứu ông cụ Phùng mới nhận được sự biết ơn của các thành viên trong Phùng gia.
Đang trao đổi chút với người của Phùng gia, thì Chủ tịch Liễu đã lôi kéo Diệp Trạch Đào ngồi xuống.
Thấy người của Phùng gia nhiệt tình như thế, Diệp Trạch Đào cũng chỉ có thể theo sự an bài của Chủ tịch Liễu và ngồi kế bên bà ta.
Người của Phùng gia cũng được coi là một gia tộc lớn, nhân khẩu không ít, cả trai lẫn gái đều không ít người. Tạm thời Diệp Trạch Đào cũng không còn cách nào làm quen được hết tất cả, chỉ còn cách ngồi đó nghe Chủ tịch Liễu hỏi thăm.
Vợ của Phùng Minh Bang này cũng là một người hay nói, không ngừng hỏi về gia cảnh của Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào cũng kể lại tỉ mỉ hoàn cảnh nhà mình, tuy rằng Diệp Trạch Đào đoán tình hình trong nhà mình sớm đã được người của Phùng gia biết rõ rồi, nên đã nói một cách chân thành.
Sau khi hỏi về hoàn cảnh gia đình, Chủ nhiệm Liễu mới hỏi đến phương diện công tác của Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào cũng rất tỉ mỉ giới thiệu về nơi làm việc của mình ở Huyện.
Nghe Diệp Trạch Đào kể, Chủ nhiệm Liễu nói:
- Có thể có kinh nghiệm cấp bậc vơ sở như thế, trong lòng lại lo cho dân chúng, như thế mới là bản sắc mà cán bộ chúng ta nên có!
Diệp Trạch Đào nói:
- Thủ trưởng nói đúng, cán bộ chúng ta nên để tâm đến quần chúng!
- -Hiện nay cán bộ chúng ta tồn tại rất nhiều vấn đề nhưng trên tổng thể vẫn tốt, chỉ cần các cán bộ không tham nhũng, tin rằng Quốc gia của chúng ta sẽ càng ngày càng tốt!
Lần này không phải Chủ nhiệm Liễu lên tiếng, mà lại là một người chừng trên dưới ba mươi tuổi nói.
Diệp Trạch Đào nhớ rõ lúc giới thiệu đã giới thiệu qua, đây là con trai lớn của Phùng Minh Bang tên là Phùng Tiểu Song.
Nghe thấy Phùng Tiểu Song nói thế Diệp Trạch Đào thầm nhíu mày, xem ra Phùng Tiểu Song này cũng không có kinh nghiệm cấp cơ sở, cũng không có hiểu biết nhiều về tình hình trong nước, làm sao cán bộ lại không tham nhũng chứ, đó hoàn toàn chỉ là ý nghĩ của chủ nghĩa cá nhân mà thôi!
Lúc này Chủ nhiệm Liễu cũng khẽ nhíu mày, lời của con trai mình cho thấy còn quá nông cạn, lý tưởng và hiện thật chênh lệch quá xa, con trai mình cần phải tăng cường luyện tập mới được!
Nhìn con trai, nhìn nhìn lại Diệp Trạch Đào, nghĩ đến việc mình biết được đủ loại chuyện của Diệp Trạch Đào, thì Liễu Nhạn Trà có một suy nghĩ, nếu để con trai mình theo Diệp Trạch Đào học tập một chút, chắc chắn sẽ có lợi cho sự trưởng thành của con.
Mặc dù Diệp Trạch Đào có suy nghĩ, nhưng trên mặt vẫn tươi cười nói:
- Đây là lý tưởng của chúng tôi, chúng tôi cũng đang từng bước tiến đến mục tiêu này!
Lập tức liền thay đổi một cách nói khác, dùng lời nói của Phùng Tiểu Song diễn đạt theo một cách thức khác.
Chủ nhiệm Liễu khen ngợi nhìn thoáng qua Diệp Trạch Đào.
- Đồng chí Tiểu Diệp, việc triển khai công tác quan trọng nhất chính là mối quan hệ trong ngoài, nguyên nhân bên trong chính là năng lực của bọn họ, có quyết tâm,