Thức dậy, Diệp Trạch Đào nằm trên giường suy ngẫm.
Nghĩ đến chuyện do chính mình bày mưu đã đạt được thành công vang dội, Diệp Trạch Đào rất tự đắc, không ngờ mình lại có thể làm ảnh hưởng đến cuộc tuyển cử của New York!
Sau một lúc hưng phấn, Diệp Trạch Đào chuyển suy nghĩ về về lợi ích thu được từ New York lần này.
Nhớ ra cái USB kia, Diệp Trạch Đào đã rõ, đối phương chắc chắn sẽ không tiết lộ chuyện quan trọng nhất cho hắn, tuy nhiên, bọn họ cũng biết hắn cần những gì, trong USB này ắt có những nội dung liên quan tới đám người Phương Quốc Quân, khi nào về nước, chỉ cần vận dụng cho khéo, có sát chiêu này thì chuyện đám Phương Quốc Quân bị đánh đổ cũng một sớm một chiều mà thôi.
Vào lúc này, Trịnh Tiểu Nhu đang gọi điện đến, vừa có tiếng nhấc máy, Trịnh Tiểu Như liền vừa cười vừa nói:
- Giỏi ghê, đến Mỹ cũng có thể làm được chuyện lớn đến thế!
Có thể nghe ra, cô rất vui mừng khi người đàn ông của mình có bản lĩnh lớn đến thế.
Diệp Trạch Đào mỉm cười, ở Trung Quốc không thể xem được truyền hình bên Mỹ, nhưng thế không có nghĩa là Trịnh Tiểu Nhu không xem được, sau khi hắn đến Mỹ, dường như chuyện gì ở Mỹ Trịnh Tiểu Nhu cũng đều theo dõi, chuyện tối qua hẳn là cô cũng đã xem qua rồi.
Diệp Trạch Đào cười:
- Anh vừa mới ngủ dậy.
Trịnh Tiểu Nhu bèn cười:
- Bà xã anh đã ở cạnh em này, tối qua bọn em cũng thức khuya lắm.
Diệp Trạch Đào cười nhăn nhó, Trịnh Tiểu Nhu này lại đùa mình rồi!
- Nghe điện thoại của ông xã em nè.
Trịnh Tiểu Nhu nói lớn.
Ôi trời, cái gì với cái gì vậy!
Diệp Trạch Đào không biết nói gì.
Lúc này chợt nghe tiếng Lưu Mộng Y như chưa tỉnh ngủ:
- Trạch Đào, tối qua bọn em xem đến khuya, mấy người Mỹ đó náo nhiệt thật, anh tự nhiên chen vào, không sao cả chứ?
Ai cũng không thể ngờ Diệp Trạch Đào lại làm ra chuyện lớn đến thế ở Mỹ, Lưu Mộng Y vừa ngái ngủ vừa hỏi tình hình của Diệp Trạch Đào.
- Không sao.
Diệp Trạch Đào nói.
Trên điện thoại quả thật khó nói hết được, Diệp Trạch Đào chỉ nói đại để tình hình.
Lưu Mộng Y liền bảo:
- Chớ xem đây là việc của mình anh, nếu đã liên quan đến tổng tuyển cử của Mỹ, thì không thể là chuyện nhỏ được. Tối qua Tiểu Nhu gọi cho bố cô ấy, ông ấy nói chuyện này cần phải nghĩ kỹ từ một góc độ lớn hơn.
Lời nói của Lưu Mộng Y lập tức nhắc nhớ Diệp Trạch Đào, hắn cầm di động suy nghĩ một hồi rồi mới nói:
- Ông ấy nói đúng.
Lúc này Trịnh Tiểu Nhu bèn giật lấy điện thoại:
- Trạch Đào. Bố nói, tìm kiếm sự cân bằng mới là điều quan trọng.
- Anh hiểu rồi!
Xem ra Trịnh Tiểu Nhu đã nghe được vài chuyện từ bố mình, cuộc gọi này là nhằm để cảnh giác hắn. Đối với người nhà họ Trịnh, Diệp Trạch Đào rất cảm kích, gia đình này luôn luôn giúp đỡ hắn trong con đường chính trị này.
Vì là điện thoại gọi từ trong nước, nên bọn họ đều tỏ ra cẩn trọng, không hề nói những gì khiến người khác dễ dàng nhìn ra.
Chỉ nói được vài câu tán gẫu rồi cúp máy.
Châm một điếu thuốc, Diệp Trạch Đào ngồi trên giường suy nghĩ những việc mà mình làm.
Ngẫm nghĩ hồi lâu, Diệp Trạch Đào chợt thở dài, không thể không nói, chuyến đi Mỹ lần này, việc hắn làm không phải là hơi quá, mà là quá khoa trương rồi!
Tuy thủ tướng nói cứ khoa trương, nhưng cũng vừa vừa thôi.
Bản thân Diệp Trạch Đào là một cao thủ nghiên cứu tính cách con người, có thể từ tính cách một người nghiên cứu phản ứng mọi mặt.
Nghiên cứu một hồi. Diệp Trạch Đào liền thấy lo lắng, biểu hiện khoa trương quá mức này của mình hẳn đã thu hút sự chú ý của nhiều nơi, cho dù kẻ muốn kiếm lời từ mình như đảng Cộng Hòa có cũng không thể không xem xét lại sự tồn tại của mình.
Đang suy nghĩ thì Diệp Trạch Đào lại nhận được điện thoại của Lưu Đống Lưu.
Nhận cuộc điện thoại của Lưu Đống Lưu, Diệp Trạch Đào có thể nhận ra Lưu Đống Lưu sẽ nghĩ chuyện này ra đến mức nào, ông gọi cú điện thoại này hẳn là để chỉ bảo mình đây.
Trong mắt Diệp Trạch Đào, năng lực của Lưu Đống Lưu cũng thường thôi, tuy nhiên, ông lại là người lớn lên trong một gia tộc lớn, kinh nghiệm chính trị nhiều hơn hẳn, mỗi lần Diệp Trạch Đào nói chuyện với Lưu Đống Lưu đều bị dạy bảo không ít.
- Bố, có gì không?
Diệp Trạch Đào hỏi.
Hai người cũng không hề khách khí với nhau.
Lưu Đống Lưu liền bảo:
- Chuyện tối qua bố biết rồi, việc con làm cũng tốt, mà cũng không tốt! Bố gọi cú điện thoại này chính là để nhắc nhở con đôi điều.
- Bố cứ nói.
- Trạch Đào à, bất cứ lúc nào, làm chuyện gì cũng đều phải chú ý đến thế cân bằng, chuyện đêm qua nên làm, nhưng mà làm xong chuyện này sẽ đặt chính con vào vị trí đầy nguy hiểm, tục ngữ nói, “quân tử bất lập nguy tường chi hạ”, ý nói bất cứ lúc nào, con cũng nên mắt nhìn lục lộ, tai nghe bát phương, ở đâu có nguy hiểm thì phải tránh xa!
Diệp Trạch đào gượng cười:
- Bố, con cũng không muốn vậy đâu, gần như là bị đẩy đến nước này, con cũng đang suy nghĩ lại, quả thật là hơi khoa trương.
Lưu Đống Lưu còn lo Diệp Trạch Đào chưa nhìn ra tình thế của mình, giờ nghe Diệp Trạch Đào nói thế, thì biết hắn đã bắt đầu ngẫm nghĩ lại rồi, trong lòng vui mừng, ông nói:
- Con có thể hiểu chuyện như vậy thì tốt rồi, bố còn muốn nói một vài quan điểm của bố nữa.
Đối với Lưu Đống Lưu mà nói, hiện tại chính ông phát triển đến đâu thì ông không để ý lắm, nhưng với sự thăng tiến của Diệp Trạch Đào thì lại coi trọng nhiều hơn.
- Trạch Đào, lần này đảng Cộng Hòa giành được chiến thắng chưa từng có, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đảng Cộng Hòa sẽ thành công trong cuộc tuyển cử của bang New York. Con cần biết, ảnh hưởng của điều này rất sâu rộng, nếu điều này xảy đến, vô hình trung, sẽ ảnh hưởng đến tuyển cử trên toàn nước Mỹ. Hiện tại