Từ trạm y tế xã đi ra, Ôn Phương nói với Diệp Trạch Đào:
- Tìm chỗ nào ngồi chút đi.
Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu.
Hai người đi đến chỗ nhà hàng lần trước Ôn Phương uống say, gọi món xong, cả hai ngồi xuống.
Thấy vẫn là cái phòng riêng mà lần trước Ôn Phương uống say, Diệp Trạch Đào liền liếc nhìn Ôn Phương.
Cảm nhận được ánh mắt của Diệp Trạch Đào, Ôn Phương cũng nghĩ tới chuyện lần trước, đặc biệt là nghĩ đến chỗ mà lúc đó tay mình đã bóp chặt thì mặt hơi ửng đỏ.
Nhìn Diệp Trạch Đào rồi trừng mắt với hắn.
Trừng mắt rồi mới chợt nhớ ra, Diệp Trạch Đào không phải là chồng mình, cũng không phải là người yêu, mà là Chủ nhiệm văn phòng Đảng chính của xã thì trong lòng lại có chút bối rối.
Diệp Trạch Đào không hề biết rằng trong thoáng chốc mà Ôn Phương lại suy nghĩ đến nhiều chuyện như vậy. Chuyện ngày hôm nay cũng khiến cho Diệp Trạch Đào cảm thấy bất ngờ, xảy ra chuyện như vậy, chắc sẽ nhanh chóng lan truyền ra khắp huyện cho mà coi. Giờ xã Xuân Trúc vốn đang trong lúc rất nhạy cảm, xảy ra chuyện này nữa, đối với Ôn Phương mà nói thì chẳng phải là chuyện hay ho gì, chẳng trách tâm trạng Ôn Phương không được tốt lắm.
- Trạch Đào, anh cũng thấy rồi đó, làm sao bây giờ?
Những lời này vốn không phải là lời của một Chủ tịch xã, chứng tỏ bây giờ Ôn Phương quả là đã mất đi sự quyết đoán rồi.
Nhìn thấy bộ dạng này của Ôn Phương, Diệp Trạch Đào rót rượu rồi mỉm cười nói:
- Chuyện cũng không có gì to tát lắm đâu!
Cầm ly rượu của mình lên uống cạn, Ôn Phương nói:
- Nhiều khi tôi nghĩ, việc gì cứ phải lăn lộn ở chốn quan trường này chứ?
Thấy Ôn Phương thất thần ngồi nhìn ly rượu, Diệp Trạch Đào biết Ôn Phương không hiểu gì về tình hình của huyện, chỉ là cô ta lo lắng Thôi Vĩnh Chí không nói giúp cô ta thôi.
Nghĩ lại thì cũng đúng, giờ tình hình trong huyện nhiều người không hiểu được đâu. Cao Chấn Sơn bị điều đi rồi, chức Bí thư huyện ủy đang để trống!
- Cô nghĩ ai sẽ đảm nhiệm chức Bí thư huyện ủy?
Diệp Trạch Đào mỉm cười hỏi.
Nghe bàn đến chuyện quan trường, ánh mắt vốn thất thần của Ôn Phương chợt sáng lên, toàn thân dường như lại được truyền thêm sức lực.
Không ngờ chỉ một câu nói mà người phụ nữ này lại thay đổi thành ra như vậy!
- Có phải anh nghe được tin tức gì không?
Ôn Phương chăm chú hỏi.
- Tôi chỉ hỏi vậy thôi!
- Theo tôi thấy thì Phó bí thư Triệu là có khả năng rất lớn sẽ được nhậm chức. Ông ta dù sao cũng có Hà Cách Ninh đứng đằng sau.
Người phụ nữ này quả là nghiên cứu không ít về những người trong huyện này, nên nói một hơi tình hình của Triệu Vệ Giang.
- Chẳng lẽ Chủ tịch huyện Thôi không có khả năng sao?
Diệp Trạch Đào hỏi.
Ôn Phương lắc lắc đầu nói:
- Tôi biết Chủ tịch huyện Thôi dạo này đang lo lót, chạy chọt, và có thể là anh cũng đang giúp đỡ ông ta, nhưng, chuyện quan trường rất phức tạp, Chủ tịch huyện Thôi là người của Bí thư Thịnh!
Nói đến đây, chợt nhớ đến chuyện của Thịnh Quốc Phi, Ôn Phương liền liếc nhìn Diệp Trạch Đào, cũng không biết sao, nhưng giờ cô ta rất hay để ý đến cảm nhận của Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào dùng đũa gắp thức ăn, giả bộ như không phát hiện ra ánh mắt của Ôn Phương.
Nhìn thấy Diệp Trạch Đào không để ý đến câu nói đó của mình, Ôn Phương thầm thở phào nhẹ nhõm, nói:
- Chủ tịch huyện Thôi từng là người một phe với Thịnh Chính Phong. Đã xảy ra tình trạng như thế này rồi, ông ta khó mà phát triển ở thành phố Hắc Lan, dù sao các vị lãnh đạo của thành phố Hắc Lan vẫn còn để ý lắm, nếu đề bạt ông ta, ai cũng lo người khác sẽ cho rằng mình đang bảo vệ ông ta, đến lúc đó lại tự mình hại mình!
Khỏi phải nói, phân tích này của Ôn Phương quá đủ để chứng tỏ tâm tính của các vị lãnh đạo thành phố. Thịnh Chính Phong là người bị giam giữ, dù Thôi Vĩnh Chí chứng minh được mình không can thiệp gì vào chuyện của Thịnh Chính Phong, nhưng, chẳng ai lại đi dính dáng tới ông ta đâu.
- Nếu là lãnh đạo từ nơi khác tới muốn dùng Thôi Vĩnh Chí thì sao?
Ánh mắt của Ôn Phương một lần nữa lại sáng lên, nói:
- Có lãnh đạo từ nơi khác tới sao?
Người phụ nữ này thật nhạy bén!
Diệp Trạch Đào phát hiện ra Ôn Phương quả là một người giỏi lăn lộn chốn quan trường, lại nghĩ đến Phương Di Mai, thấy Phương Di Mai không có cơ hội rồi. Nếu mà có cơ hội thì Phương Di Mai cũng là một người rất có năng lực, hai người phụ này đều mạnh mẽ cả!
Không nghe Diệp Trạch Đào nói, Ôn Phương tự giễu mình:
- Là tôi suy nghĩ nhiều quá rồi! Nếu quả thật là có lãnh đạo từ nơi khác tới, để nhanh chóng đứng vững được họ sẽ thu nạp những người của Thịnh Chính Phong lại để có thể mau chóng hình thành lực lượng!
Ăn một miếng thức ăn rồi lại uống một ngụm rượu, Ôn Phương nói:
- Nếu quả thật là có chuyện như vậy thì lại hay, hay đối với Chủ tịch huyện Thôi, còn đối với mấy người chúng ta thì chẳng phải là chuyện tốt đẹp gì! Lãnh đạo từ nơi khác đến thì sẽ không có những băn khoăn, lo lắng như vậy đâu, dù sao họ cũng vốn không phải ở thành phố Hắc Lan, chẳng liên quan gì tới chuyện của Thịnh Chính Phong cả.
Phân tích của Ôn Phương rất rõ ràng rành mạch, người phụ nữ này quả là biết rất nhiều.
Sau một lúc Ôn Phương lại nhắc tới chuyện xảy ra ngày hôm nay, thở dài nói:
- Anh đã thấy chuyện hôm nay rồi đó, đang trong giờ phút quan trọng thì lại xảy ra chuyện như vậy, trong huyện vốn đã có một vài người muốn lật đổ tôi rồi, giờ lại xảy ra chuyện này, chẳng phải là cái cớ cho người ta sao, lần này thật là!
Xem ra trong lòng Ôn Phương đã cuống lên rồi!
Cụng ly với Ôn Phương, hai người uống một ngụm xong, Diệp Trạch Đào rút một điếu thuốc ra, châm hút một hơi, rồi nói:
-