Xe còn đang đi trên đường thì Diệp Trạch Đào nhận được cuộc gọi của Điền Lâm Hỉ.
Cú điện thoại này đúng là vượt xa dự kiến của Diệp Trạch Đào, Điền Lâm Hỉ vì quá bận với công việc ở thành phố nên không tới được, sao lại gọi điện thoại cho mình chứ.
Diệp Trạch Đào biết một số chuyện của bọn Hô Diên Ngạo Bác, đừng nhìn thành phố hiện nay rất yên lặng không có cơn sóng nào, rất nhiều các lãnh đạo vì bảo vệ địa vị của mình, tất nhiên sẽ cực lực phản kích, dưới tình hình này Điền Lâm Hỉ cũng không thấy thoải mái.
- Có chuyện gì vậy thầy?
Diệp Trạch Đào nghĩ mãi mà không hiểu được mục đích Điền Lâm Hỉ gọi cho mình nên hỏi.
Hai người đều cảm thấy không ngại và có thể nói chuyện thoải mái với nhau.
- Trạch Đào, có tiện để nói chuyện không?
Nhìn thoáng qua tài xế lái xe do Tào Hiểu Vân sắp xếp, Diệp Trạch Đào suy nghĩ một chút liền nói:
- Lát nữa con sẽ gọi cho thầy.
Điền Lâm Hỉ nói:
- Được, thầy muốn nói với con một chuyện, con mau chóng gọi cho ta.
Rốt cuộc muốn nói chuyện gì? Bây giờ hỏi có tiện hay không!
Lần này Điền Lâm Hỉ có vẻ rất nghiêm túc.
Diệp Trạch Đào suy nghĩ một chút, chắc là chuyện mình đã tới huyện Kim Câu.
Chuyện này người khác đoán không được, Điền Lâm Hỉ có thể đoán được thủ đoạn của mình, khi nghĩ đến Phương Di Mai chính là do Điền Lâm Hỉ sắp xếp vào tỉnh Hối Lâm, Diệp Trạch Đào biết tỉnh Hối Lâm cũng có lực lượng của Điền Lâm Hỉ, chắc ông ta đã biết tình hình nên muốn nói với mình một số chuyện.
Xe phóng đi rất nhanh với tốc độ cao, sau khi xe qua khỏi trạm thu phí, Diệp Trạch Đào kêu người tài xế dừng xe lại bên đường.
- Chủ tịch thành phố Diệp tôi đi vệ sinh một chút.
Người tài xế này cũng là một người biết quan sát, biết Diệp Trạch Đào chắc là có cuộc gọi bí mật nên lấy cớ đi vệ sinh để xuống xe.
Xe dừng lại ven đường, nhìn người tài xế rời khỏi, lúc này Diệp Trạch Đào mới bấm số điện thoại của Điền Lâm Hỉ nói:
- Thầy bây giờ có thể nói.
Điền Lâm Hỉ nói:
- Tôi đã biết chuyện cậu gây sự ở huyện Kim Câu.
Diệp Trạch Đào nói:
- Chuyện này con có thể tự lo liệu. Chuyện ở thành phố sao rồi?
- Chuyện ở thành phố con muốn lo cũng lo không nổi, đừng quan tâm. đều do người ở tỉnh Hối Lâm làm ra và liên luỵ đến thành phố, thằng nhóc như con chính là một đứa chuyên đi gây chuyện, tới nơi nào cũng xảy ra chuyện! Trạch Đào, con đã đứng sai đội rồi!
A!
Diệp Trạch Đào không hiểu hỏi:
- Sao vậy?
Nghe được người ta nói mình đứng sai đội, Diệp Trạch Đào liền không hiểu hỏi.
- Trạch Đào, chuyện Phương Di Mai được điều đến tỉnh Hối Lâm, tôi có thông qua sự thu xếp của Chủ tịch tỉnh đồng chí Lý Quốc Huy.
Chuyện này Diệp Trạch Đào cũng có chút sửng sốt, lời nói của Điền Lâm Hỉ đã nói lên được một điểm vô cùng quan trọng, đồng minh của Điền Lâm Hỉ ở tỉnh Hối Lâm là Chủ tịch tỉnh Lý Quốc Huy, cứ như thế mình và Bí thư Trương Tường Tùng sẽ đánh cùng một chỗ. Vấn đề này có chút lớn rồi.
- Con đã làm sai ư? Thầy, kia nhất định phải đụng Lư Tiến Duy!
Diệp Trạch Đào liền nghĩ có thể Lư Tiến Duy có thể là người của Chủ tịch tỉnh Lý Quốc Huy. Tuy nhiên đối với loại người như Lư Cảnh Cao, bất kể ra sao Diệp Trạch Đào cũng muốn động đến y một chút, cho dù cha của y là Lý Quốc Huy cũng vậy!
Điền Lâm Hỉ nói:
- Trạch Đào, Lư Tiến Duy là người của Trương Tường Tùng!
A!
Diệp Trạch Đào lại giật mình, nghĩ đến chuyện muốn thông qua Trương Tường Tùng để lật ngã Lư Tiến Duy, cảm thấy mình đúng là đang đứng sai chỗ rồi.
- Con còn tính đến tỉnh để thăm Trương Tường Tùng một chút!
Diệp Trạch Đào càng nghĩ lại càng thấy vấn đề này có chút lớn. Nếu thật là như thế mình đã làm ra một chuyện cười rồi.
Điền Lâm Hỉ cười nói:
- Con đó, chuyện ở tỉnh Hối Lâm còn chưa nắm rõ mà đã muốn hành động rồi. Lần này coi như là một bài học!
- Không sai, giới truyền thông đã gây nên rất nhiều chuyện liên quan đến Lư Tiến Duy, hẳn là là do Trương Tường Tùng bọn họ làm ra!
Diệp Trạch Đào phát hiện đây là lần đầu tiên chuyện mình nắm chắc đã xuất hiện vấn đề.
- Trạch Đào, Trương Tường Tùng có hai đứa con trai, đều có quốc tịch Mỹ, có một người còn mở một công ty ở Mỹ, còn người kia có một công ty lớn ở trong nước.
Diệp Trạch Đào càng giật mình, nếu thật sự là thế lần này Trương Tường Tùng cũng là một người sắp sửa bị từ chức, đối với ông ta mình cũng không nhất thiết gặp nữa!
Cười khổ một tiếng Diệp Trạch Đào nói:
- Thật sự không ngờ tình hình lại như thế, nếu là như vậy, con và Trương Tường Tùng bọn họ đúng là không thể cùng nhau rồi!
- Con đó, coi như chó ngáp phải ruồi rồi, Lý Quốc Huy vẫn luôn không có qua lại với Trương Tường Tùng, lần này không phải do Hàn Trình Quân vận tác ở bên trong. Sự việc chắc chắn sẽ phát triển ở các hướng ngược nhau.
Diệp Trạch Đào thở dài:
- Không ngờ bây giờ chuyện lại phức tạp đến thế!
- Cách giải quyết của Hô Diên Ngạo Bác bọn họ lần này vô tình đã đắc tội với rất nhiều người, điều này cũng không thể trách con, mấu chốt chính là con cũng không biết được một số tình hình bên trong. Cho đến nay Hàn Trình Quân vẫn luôn theo phe của Trương Tường Tùng, nhưng y cũng không được coi là người đáng tin cậy, Lý Quốc Huy đã lôi kéo y , lần này thấy Trương Tường Tùng phải từ chức, tôi có tới tỉnh Hối Lâm một lần, cũng đã nói chuyện với Hàn Trình Quân một lần, lần này đã được Hàn Trình Quân đồng ý, cho nên Hàn Trình Quân nói thật lòng bây giờ đã nghiêng về phía Lý Quốc huy, sau khi y nhận được sự báo cáo về tình hình của Phó Bí thư Thành uỷ thành phố Nam Hoa Tào Hiểu Vân, cũng không có nói cho Trương Tường Tùng biết liền mà bàn bạc với Lý Quốc Huy, dưới