Trấn áp được người dân thôn Trúc Khê, nhìn thấy cảnh nông dân vui vẻ đi về, Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu. Sự việc lần này nếu không xử lý như vậy, chẳng may làm không tốt thì chắc chắn sẽ xảy ra cuộc náo loạn trong quần chúng. Hàn Bộ Tùng để xảy ra chuyện như thế, dù chỉ là chuyện nhỏ nhưng toàn bộ ban bệ xã Xuân Trúc đều phải gánh trách nhiệm.
- Có phải đây là cơ hội?
Nhấp một ngụm trà, Diệp Trạch Đào ngồi trong văn phòng mà lòng đầy tâm sự.
Lúc này Phương Di Mai nhẹ nhàng đi đến, nhìn quanh không thấy có ai, Phương Di Mai nhỏ nhẹ nói với Diệp Trạch Đào:
- Chủ nhiệm, Hàn bí thư sau khi trải qua chuyện này thì uy tín trong xã này có thể cũng chẳng còn.
Diệp Trạch Đào liền nhìn cô ta một cái, Phương Di Mai quả thực rất lanh lợi, chắc hẳn cô ta đã nhận ra gì đó trong sự việc này.
Liếc nhìn Phương Di Mai một cái, Diệp Trạch Đào nói:
- Phòng họp dọn dẹp ổn rồi chứ?
Phương Di Mai nói:
- Ổn cả rồi!
- Mọi người về nghỉ trước đi.
Diệp Trạch Đào không để cho Phương Di Mai nói tiếp nữa, việc này để tự hắn ta giải quyết.
Phương Di Mai đưa mắt nhìn sắc mặt của Diệp Trạch Đào:
- Chủ nhiệm, có cơ hội rồi!
Nói xong cô ta rảo bước đi ra ngoài.
Nhìn bóng dáng Phương Di Mai rời đi, Diệp Trạch Đào hơi gật đầu. Cô gái này nếu biết dùng chắc chắn sẽ trở thành trợ thủ đắc lực của mình, cứ thử xem sao.
Ngẫm lại tình hình ở xã hiện nay, Diệp Trạch Đào cho rằng tên Hàn Bộ Tùng kia sẽ không đem việc này báo cáo lên Triệu Vệ Giang, Ôn Phương cũng chỉ báo cáo lên Thôi Vĩnh Chí. Nếu quả như vậy thì biết đâu Triệu Vệ Giang lại quay ra chỉ tin tưởng mỗi mình hắn.
Suy đi tính lại một hồi, nhớ lại những lời Triệu Vệ Giang đã từng nói, nếu có chuyện gì xảy ra có thể trực tiếp gọi điện cho ông ấy. Vì thế, hắn liền quay số gọi ngay cho Triệu Vệ Giang.
Nhận được điện thoại, Triệu Vệ Giang vồn vã nói:
- Tiểu Diệp à, có chuyện gì vậy?
- Bí thư Triệu, có xảy ra chút chuyện, tôi muốn báo cáo với anh.
- Cậu nói đi.
Triệu Vệ Giang nói.
Diệp Trạch Đào liền đem ngọn nguồn những chuyện xảy ra ở xã nói lại với Triệu Vệ Giang.
Triệu Vệ Giang quả thật là không biết đã có chuyện như thế xảy ra, nghe Diệp Trạch Đào nói xong, sa sầm mặt mày.
- Tôi biết rồi.
Triệu Vệ Giang gác máy.
Diệp Trạch Đào khẽ mỉm cười, hắn không lo lắng việc Triệu Vệ Giang hoài nghi sự tình mà hắn vừa báo cáo bởi chẳng qua nó cũng chỉ là một loại báo cáo, đánh giá mà thôi.
Sự việc giải quyết xong rồi, bây giờ chờ trên huyện thôi.
Đừng coi nhẹ việc Diệp Trạch Đào gọi điện, gọi điện cũng có cái lí của nó, Hàn Bộ Tùng là người của Triệu Vệ Giang. Xảy ra chuyện này tay Thôi Vĩnh Chí trên huyện không lợi dụng chuyện này thì không phải là Thôi Vĩnh Chí. Rất có khả năng sẽ đưa Ôn Phương lên làm Bí thư.
Dù sao Ôn Phương cũng là người của Thôi Vĩnh Chí, nếu Ôn Phương làm Bí thư thì ai sẽ đảm nhận chức Chủ tịch xã? Nhân lúc này, lời nói của Triệu Vệ Giang thể hiện rất nghiêm trọng rồi. Tự mình gọi điện thoại, Triệu Vệ Giang đối với mình cũng coi như có chút tình cảm với người của mình rồi. Như thế thì lực cản ít ra cũng sẽ không mạnh như thế.
Rời khỏi văn phòng, Diệp Trạch Đào đi về phía kí túc xá, đi được nửa đường thì bắt gặp Thôi Đại Thạch cùng một người đàn ông khỏe mạnh tiến tới.
Thấy Diệp Trạch Đào , Thôi Đại Thạch vội vàng nói:
- Chủ nhiệm Diệp, đây là Hà Trúc Lâm, ông ấy mới đến được hai hôm.
Lúc này Diệp Trạch Đào mới nhớ ra, chính hắn bảo Hà Trúc Lâm đến gặp, vậy mà trong lúc vội vàng lại quên khuấy đi mất.
- À, à, việc trên xã nhiều quá, thiếu chút nữa quên mất việc của anh, đi, đến chỗ thu mua kia nói chuyện.
Diệp Trạch Đào nắm tay Hà Trúc Lâm nói.
Trong văn phòng huyện ủy, Phó bí thư huyện ủy Triệu Vệ Giang từng bước tiến vào phòng Thôi Vĩnh Chí, sau khi bắt tay ngồi xuống, Thôi Vĩnh Chí nhìn về phía Triệu Vệ Giang nói
- Lão Triệu, mời ông qua đây. Tôi muốn được nghe đánh giá của anh về bộ máy chính quyền xã Xuân Trúc.
Triệu Vệ Giang đã đoán trước được tình hình liền đem hết sự tình xã Xuân Trúc nói lại với Thôi Vĩnh Chí. Trong lòng cũng có những đánh giá riêng của bản thân.
Đối với việc của Hàn Bộ Tùng, Triệu Vệ Giang cũng thông qua các nguồn tin khác để tìm nghe ngóng sự tình.Tìm hiểu những sự việc xem biết được đến đâu. Những điều Diệp Trạch Đào nói đều là sự thật, không hề phóng đại sự việc không những thế còn giấu diếm vài việc giúp Hán Bộ Tùng.
Điều khiến Triệu Vệ Giang tức giận nhất chính là khi ông ta gọi điện thoại cho Hàn Bộ Tùng, không ngờ Hàn Bộ Tùng chẳng hề báo cáo vấn đề này, hay là mình nên hỏi lão ta trước rồi nói ra sự việc nhỉ?
Nếu làm như vậy sẽ khiến cho Triệu Vệ Giang rất phật ý.
Sau khi ngồi xuống, Thôi Vĩnh Chí nói:
- Đồng chí Chủ tịch xã xã Xuân Trúc Ôn Phương gọi điện tới, hôm qua thiếu chút nữa đã diễn ra kiện cáo tập thể rồi.
Nói những lời này xong liền nhìn về phía Triệu Vệ Giang.
- Chủ tịch huyện Thôi, chuyện này tôi cũng đã nghe rồi. Ôi, cái ông tiểu Hàn này đúng là!
Thôi Vĩnh Chí khẽ gật đầu nói:
- Để xảy ra chuyện này, uy tín của đồng chí Hàn Bộ Tùng coi như chẳng còn gì. Tôi nghe nói ông ta tỏ ra bất mãn với những việc đồng chí Diệp Trạch Đào làm, bản thân là một Phó bí thư Đảng ủy, thái độ như vậy thì thật không được. Các đồng chí bên dưới tiến hành triển khai công việc, nên ủng hộ mạnh mẽ mới đúng.
Triệu Vệ Giang chỉ có thể gượng cười, Hàn Bộ Tùng là người của lão. Diệp Trạch Đào hiện nay là người đang được giúp đỡ lớn, thật không ngờ lão ta và Diệp Trạch Đào lại đối đầu nhau. Trêu chọc không phải người rồi!
- Huyện trưởng Thôi, cũng may sự việc này đồng chí Diệp giải quyết ổn thỏa, nếu không đã xảy ra việc lớn rồi.
- Đúng vậy, việc này rất lớn, hơn trăm người tụ tập, nếu không giải quyết tốt thì chắc chắn đã xảy ra việc lớn.