Hội nghị thường vụ Huyện ủy vừa mới họp xong, Diệp Trạch Đào trở thành Phó chủ tịch xã, ủy viên Phó bí thư Đảng ủy xã Xuân Trúc. Bổ nhiệm quyền Chủ tịch xã lập tức khiến cho toàn huyện chấn động.
Đối với một người trẻ tuổi mới tham gia công tác được vẻn vẹn ba tháng thì điều này quả thực quá nhanh.
Ai cũng không ngờ ở huyện lại có sự quyết đoán đến như vậy, lại càng không thể ngờ rằng trong chuyện này, hiển hiện rõ ràng trước mắt chuyện nhân vật số một, số hai của huyện là Thôi Vĩnh Chí và Triệu Vệ Giang đều đi đến thống nhất, cả hai đều bỏ phiếu tán thành.
Trưởng ban Tổ chức cán bộ Huyện ủy Bàng Huy cảm nhận được ý tứ của Thôi Vĩnh Chí và Triệu Vệ Giang. Mất đi hậu thuẫn là Cao Chấn Sơn, trong lòng Bàng Huy giống như bị mèo cào. Nhưng y là một người thông minh, đã hiểu ra rất nhiều chuyện.
Có điện thoại gọi đến điện thoại của Diệp Trạch Đào, Bàng Huy tỏ vẻ rất thân thiết, nói với Diệp Trạch Đào:
- Tiểu Diệp này, cậu đến Ban Tổ chức cán bộ Huyện ủy một chuyến.
Mấy ngày hôm nay Diệp Trạch Đào sau khi về đến xã là vùi đầu vào công việc, nên quả thật rất ít nghĩ đến chuyện này. Hắn biết rất rõ, cho dù Thôi Vĩnh Chí đã tỏ thái độ như vậy thì sự việc cũng không có gì thay đổi mấy.
Sau khi nói đồng ý, Diệp Trạch Đào ngồi trong phòng làm việc, trên mặt lộ rõ vẻ tươi cười.
Phòng làm việc lúc đó rất yên tĩnh. Mọi người ai cũng vùi đầu vào công việc của mình nhưng tai vẫn dỏng lên nghe ngóng Diệp Trạch Đào nói chuyện điện thoại. Thấy Diệp Trạch Đào nói chuyện điện thoại xong khuôn mặt lộ rõ vẻ tươi cười, nhưng cũng chỉ có Phương Di Mai dám hỏi.
- Chủ nhiệm, có chuyện gì mà vui mừng thế ạ?
Phương Di Mai cười hỏi.
Ninh Thu Cúc mỉm cười nói:
- Xem ra có vẻ như là người yêu của chủ nhiệm gọi điện thoại đến!
Tần Quế Đông cũng cười:
- Chủ nhiệm khi nào dẫn chị dâu đến cho chúng tôi gặp mặt một chút?
Phương Di Mai cũng cười:
- Đúng vậy, chúng ta còn chưa biết mồm ngang mũi dọc của người ta như thế nào cả?
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Sớm muộn gì cũng sẽ cho mọi người biết mà.
Câu nói này cũng có chút hàm hồ, vẻ mặt của Phương Di Mai lập tức biến sắc.
Dạo này cô ta hạ quyết tâm sẽ theo đuổi Diệp Trạch Đào, mãi vẫn chẳng thấy Diệp Trạch Đào có biểu hiện gì, trong lòng có chút bực tức.
Phương Di Mai biết rõ, với tình hình hiện tại của Diệp Trạch Đào, sớm muộn gì thì hắn ta cũng sẽ thăng tiến cao hơn. Nếu như trở thành vợ của hắn ta, thì đó sẽ là việc không thể tốt hơn được nữa.
Ninh Thu Cúc cười nói:
- Từ lâu tôi đã nghe nói Chủ nhiệm Diệp có người yêu là con nhà có thế lực lắm!
Việc này cũng là việc mà dạo này mọi người ở trong huyện đang phỏng đoán. Chứng kiến sự thăng tiến rất nhanh của Diệp Trạch Đào, sau khi tìm hiểu được gia cảnh của nhà hắn, thì chuyện thăng tiến của hắn mọi người đều chỉ có thể quy kết về một nguyên nhân, đó là người yêu của hắn ta đã dọn đường giúp cho hắn. Chính vì có được cô người yêu như vậy nên hắn mới có thể thăng tiến nhanh đến chóng mặt.
Việc phỏng đoán này hiện đã thành trào lưu ở huyện, Ninh Thu Cúc cũng đã nghe ngóng được như thế, tự nhiên cô ta cũng tin là như vậy.
Diệp Trạch Đào hơi sửng sốt một chút, ngẫm lại việc này có giải thích cũng khó mà để cho bọn họ không đoán già đoán non như vậy nữa.
Như vậy cũng tốt, bản thân hắn không cần phải đi giải thích này nọ, mà đối với việc thăng tiến của hắn lại là một việc tốt.
Khi hết giờ làm, khi Diệp Trạch Đào vừa mới bước ra khỏi cổng xã thì dường như trông thấy Ngưu Thường Thắng đứng ở đó.
Khuôn mặt Ngưu Thường Thắng lộ rõ vẻ tươi cười, y vẫy vẫy tay với Diệp Trạch Đào:
- Trạch Đào, đến nhà tôi ăn cơm đi!
- À, à, Chủ nhiệm đã mời thì tôi nhất định đi rồi. Lần trước khi lên tỉnh, mấy đứa học trò có biếu cho chai rượu ngon, để tôi đi lấy rồi cùng uống.
- Nếu như không mời cậu bữa cơm thì có lẽ chai rượu đó đã ế rồi, cậu mau về lấy đi, tôi về nhà đợi cậu nhé.
Quan hệ của Ngưu Thường Thắng và Diệp Trạch Đào kể ra thì cũng không lấy làm thân mật lắm. Trước là cựu Chủ nhiệm, nay là Chủ tịch Hội đồng nhân dân, so với Diệp Trạch Đào thấp hơn một bậc kể cũng có chút tác dụng.
Khi về đến ký túc xá, Diệp Trạch Đào trông thấy bọn học trò đã tan lớp đang ăn cơm, hắn liền đi vào trong ký túc. Thấy trong đó cũng có rất nhiều học sinh, nam có, nữ có, Dương Ngọc Tiên và Thôi Nguyệt Lan cũng đang bưng bát cơm ngồi ăn ở đó.
Trông thấy Diệp Trạch Đào đi vào, tất cả bọn học sinh đều cất tiếng chào.
Diệp Trạch Đào cũng chào lại bọn họ.
- Thầy Diệp, để em đi lấy cơm giúp thầy nhé?
Thôi Nguyệt Lan vừa trông thấy Diệp Trạch Đào liền sốt sắng hỏi.
Dương Ngọc Tiên thì trực tiếp làm luôn, định cầm lấy bát của Diệp Trạch Đào đi lấy cơm.
Xua xua tay, Diệp Trạch Đào nói:
- Hôm nay tôi không ăn cơm ở đây, các cô các cậu cứ ăn đi.
Thôi Nguyệt Lan liếc nhìn Dương Ngọc Tiên, Dương Ngọc Tiên cũng không e dè nhìn Thôi Nguyệt Lan.
Trông thấy tình cảnh như vậy, Diệp Trạch Đào chợt sửng sốt, hình như hai cô gái này đang đối đầu nhau thì phải!
Biết như vậy, nhưng Diệp Trạch Đào cũng không nghĩ nhiều, cầm lấy chai rượu mà lần trước Giang Triều Vĩ biếu rồi bước đi.
Xách theo chai rượu, Diệp Trạch Đào đi đến nhà của Ngưu Thường Thắng.
Trên đường đi thì có điện thoại của Ôn Phương gọi đến, trong điện thoại tiếng của Ôn Phương nghe chừng rất phấn khởi:
- Trạch Đào này, cuộc Hội nghị thường vụ Huyện ủy vừa xong rồi, chuyện của chúng ta đã thu được kết quả. Cậu đã nhận được thông báo từ chỗ Trưởng ban Bàng chưa?
Giọng của Ôn Phương hào hứng:
- Lần này xem ra cả chúng ta đều vào cùng một cơ cấu, thật là quá tốt!
- Đúng thế, có chị đứng mũi chịu sào, tôi tin xã Xuân Trúc ta sẽ có bước phát triển lớn.
Diệp Trạch Đào nói những lời này rất thật lòng. Ôn Phương mà làm Bí thư thì công